TRUYỆN CỔ TÍCH VIỆT NAM CHỌN LỌC - Trang 145

- Mày lại đi ăn trộm của người ta rồi chứ gì? Nếu không mày làm gì

mà giàu có thế này hả? Tội mày đáng chết thật!

Người em nghe anh nói vậy, sợ bị vu oan nên thật thà kể lại việc mình

được chúa quạ trắng chở đi lấy vàng ngoài đảo. Nghe em thuật lại chuyện,
người anh không dằn được lòng tham nói:

- Hai cây khế của cha để lại là tài sản của phần tao. Mày là em không

có quyền thừa hưởng.

Nghe anh bảo vậy, người em đành nhường hai cây khế của mình đã

tốn công chăm sóc bấy lâu nay cho anh, thế rồi đến mùa khế năm ấy, người
anh may sẵn một cái túi to, ngồi dưới gốc khế, chờ quạ đến.

Năm sau, vào lúc đổi mùa, vợ chúa quạ trắng tái phát bệnh cũ. Chúa

quạ trắng lại sai lũ quạ đi lấy khế. Người anh thấy lũ quạ bay đến liền nói:

- Khế của tao đấy! Bọn bay cứ tha hồ lấy nhưng phải nhớ bảo chúa

quạ đến chở tao đi lấy vàng đấy!

Khi vợ lành bệnh, chúa quạ trắng giữ lời hứa, đến chở người anh ra

đảo lấy vàng. Ra đến đảo, người anh thấy vàng lóa mắt vội vã hốt vàng bỏ
đầy túi to, lại còn nhét vàng đầy cả xà rông mới chịu lên lưng chúa quạ trở
về.

Chúa quạ trắng chở vàng quá nặng, cố bay qua được sáu cửa sông thì

đuối sức. Đến cửa sông cuối cùng, chúa quạ bảo người anh bỏ bớt một ít
vàng cho nhẹ, để mình có thể bay qua cửa sông. Nhưng vốn tính tham lam,
tiếc của, hắn chỉ ậm ừ cho qua chuyện mà vẫn không bỏ bớt một cục vàng
nào. Đến giữa dòng nặng quá, chúa quạ trắng lảo đảo, làm người anh mất
thăng bằng rơi tõm xuống nước chìm nghỉm. Thế là hết đời người anh tham
lam và bất nghĩa.

(Truyện cổ dân tộc Khmer)

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.