nhẹ nhàng như vậy?". Tức thì, Tần Chiêu Vương bèn cho giam lỏng Mạnh
Thường Quân.
Mạnh Thường Quân lo lắng cho tình cảnh của mình, mới đến hỏi bạn
là Kinh Dương Quân người nước Tần, Kinh Dương Quân đã ám thị cho
Mạnh Thương Quân hãy đến cầu cứu với ái phi Yến Cơ. Mạnh Thường
Quân liền cử người đem theo lễ vật vào cung gặp Yến Cơ. Yến Cơ nói
rằng: "Muốn tôi khuyên nhà vua thì cũng chẳng khó gì, nhưng phải biếu tôi
một chiếc áo bào bằng lông cáo mới được". Mạnh Thường Quân biết vậy
mới bàn với đám môn khách rằng: "Tôi chỉ có mỗi chiếc áo đã tặng cho vua
Tần rồi thì làm sao có thể lấy lại, nay ai có thể kiếm được một chiếc áo
khác?". Có một môn khách trả lời một cách ngắn gọn rằng: "Tôi đã có
cách". Ngay đêm hôm đó, người môn khách này chui qua lỗ chó vào trong
cung, vừa đi vừa bắt chước chó sủa rồi lẻn vào trong kho lấy chiếc áo bào
ra. Mạnh Thường Quân liền nhờ Kinh Dương Quân đem áo đến biếu Yến
Cơ. Đêm đó, Yến Cơ nỉ non bên gối khuyên Tần Chiêu Vương thả Mạnh
Thường Quân về nước, nhà vua quả nhiên đồng ý ngay.
Mạnh Thường Quân nhận được văn thư quá cảnh, bèn cùng đám môn
khách nhanh chóng chạy ra cửa ải Hàm Cốc, khi đến nơi đã nửa đêm, quan
ải còn chưa mở cửa, mọi người đang sốt ruột chưa biết tính ra sao, thì trong
đám có một người bỗng bắt chước tiếng gà gáy, tức thì gà trên cửa ải cũng
đều gáy theo, lính canh ải cứ tưởng là trời đã sáng, liền mở cửa ải khám văn
thư, cho đám Mạnh Thường Quân đi qua cửa ải.
Mạnh Thường quân về đến nước Tề, được Tề Dẫn Vương cho làm tể
tướng, bấy giờ môn khách tăng lên càng đông hơn. Một hôm, có một người
tên là Phùng Quán đến xin theo. Mạnh Thường Quân thấy người này ăn
mặc rách rưới mới hỏi có tài cán gì, Phùng Quán thản nhiên trả lời là mình
chẳng có chút tài cán gì. Mạnh Thường Quân chỉ cười và cho ở lại.
Mạnh Thường Quân nuôi hơn 3000 thực khách nên chi phí quá lớn,
bổng lộc không đủ chi dụng, phải dựa vào tiền thuê đất đai ở Bích Thành