TỪ BEIRUT TỚI JERUSALEM - HÀNH TRÌNH “ĐI ĐỂ HIỂU” TRUNG ĐÔNG CỦA MỘT NGƯỜI MỸ - Trang 181

khi ông mới hai mươi mốt tuổi, và dễ dàng trở thành người có uy tín nhất
trong các lãnh đạo người Palestine. Không khí trong boongke có mùi ải
mục và mốc meo, “Bác sĩ George” ngồi thẳng đơ sau chiếc bàn nhỏ, vây
quanh là một tốp lính hâm mộ trẻ tuổi. Thực chất với ông ta cuộc chiến ở
miền nam Liban dường như chẳng có ý nghĩa gì. Điều quan trọng nhất là ở
đó có một trận chiến mà thôi. Bằng việc dàn xếp toàn bộ lực lượng quân sự
để đánh lại người Palestine, người Israel thực tế đã đang ở thế công nhận
người Palestine một cách rõ ràng nhất. Mái tóc rũ xuống trong bóng tối lờ
mờ, Habash nhấn mạnh tưngf lời nói của mình bằng cách đập tay trái xuống
mặt bàn, khiến cho những đám bụi bay ra trong không khí.

“Tôi cảm ơn Thượng Đế,” ông hét lên, quên mất cả sự mỉa mai của

những người Ả-rập theo chủ nghĩa Mác vĩ đại khi nhắc tới Thượng Đế.
“Tôi cảm ơn Thượng Đế,” ông tiếp tục, tay đấm xuống mặt bàn, “đã cho tôi
sống để thấy ngày quân đội Palestine chiến đấu với quân đội Israel. Giờ thì
tôi có thể chết được rồi. Tôi chẳng mong muốn nhìn thấy gì thêm nữa.” Ông
vẫy tay với đám phụ tá xung quanh, nói thêm, “Tôi cảm thấy tiếc nếu có bất
cứ chuyện gì xảy ra với những chàng trai trẻ này thôi, nhưng giờ thì tôi có
thể chết được rồi, vì chúng tôi đã thực sự chiến đấu với họ.”

Habash không chết, và Arafat cũng vậy. Bất chấp tất cả thói khoa trương

không khoan nhượng của mình, cuối cùng họ đồng ý rút khỏi Tây Beirut.
Họ nói rằng họ đang rời đi để giữ lại được thành phố này, nhưng tôi không
nghĩ là thế giới Ả-rập hay thậm chí là nhiều người Palestine khác chiếm
được nó. Họ rời đi vì họ bị bao vây, và may mắn mới có thể thoát ra ngoài
mà sống sót. Tấn thảm kịch thật sự là tất cả những nghệ thuật biểu diễn và
tính toán sai lầm của họ đều được trình diễn ngay trước mặt những người
Palestine trung hậu – những người lính, dân tị nạn, và quan chức nhà nước
– đàn ông và đàn bà đều đã đứng cả dậy và rời khỏi Jordan, Syria, hay
những trại tị nạn khác để đi theo PLO. Họ xứng đáng có được bộ máy lãnh
đạo tốt hơn nhiều so với tập thể lãnh đạo họ từng có.

Arafat đồng ý bắt đầu rút quân khỏi Beirut từ 21 tháng Tám năm 1982.

Tôi đến cảng Beirut sớm hôm đó để chờ những lực lượng gìn giữ hòa bình
thế giới tới và hộ tống PLO đi. Lực lượng hòa bình của Pháp đến đầu tiên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.