- Đừng khóc nấc lên nữa. Tao biết thần kinh mày đang suy sụp.
Đúng lúc đó Volker ngẩng đầu lên. Mắt nó long lanh ngấn lệ:
- Trời ơi, chúng mày vẫn không hiểu gì sao? Chẳng có ai tra tấn và chẳng
có ai bắt cóc tao hết. Tao đã tự đi trốn chui trốn nhủi suốt hai tuần qua trong
ngôi nhà nghỉ ở Bắc Hải, cái nhà chỉ có tao với mày biết đó Karl! Tao
tính…
Volker bỗng ôm mặt khóc rống lên. Karl và Kloesen chỉ còn biết nhìn
nhau ngỡ ngàng. Riêng Tarzan chợt hiểu ra ngay mọi chuyện. Từ trò chơi
thí mạng trên thành cầu xe lửa của Volker, tới bức thư tống tiền “viết” bằng
cách cắt dán các chữ in báo vốn là sở thích của Volker…
Tarzan chụp vai nó bóp mạnh:
- Hả Volker? Mày làm khổ mình và khổ những người thân thuộc để làm
gì?
“Thủ phạm vụ bắt cóc” mếu máo:
- Làm sao tụi bay hiểu được nỗi lòng tao. Gia đình các bạn còn là một tổ
ấm, chứ gia đình tao thì… Tarzan à, mày nghĩ coi… ba tao gần như không
có một giây rảnh để trò chuyện với tao. Lúc nào ông ấy cũng vùi đầu vào
chuyện xây nhà, xây nhà và… xây nhà. Còn “bà già” tao? Bà ấy không cho
phép tao gọi “mẹ”, bà trở thành… nữ công tước Editha Leonora Phôn
Brabant lạ hoắc mất rồi. Chúa ơi, tao làm gì bây giờ? Sự cô độc khiến tao
chỉ muốn trừng phạt “người lớn” hoặc tự sát và tao đã nghĩ ra trò “bắt cóc
tống tiền” này. Để xem ông bà già tao có còn cần đến tao nữa không chớ.
Ba quái để mặc cho Volker khóc cho vợi nỗi buồn của nó. Đúng 12 giờ
trưa, chúng trông thấy một chiếc Mercedes lăn bánh đậu lại bãi Chim Ó.
Tarzan kề sát vành tai Volker nói một cách ngậm ngùi:
- Mày biết mẹ Editha của mày ra sao không? Bà ấy đã khóc tối ngày và
phải dùng thuốc ngủ mỗi tối, bà còn bị vợ chồng lão phù thủy Raimondo
lợi dụng. Chuyện lừa bịp trên đã bị tụi tao phát giác và cảnh sát cũng đã
biết. Mày có ích cho mọi người đó Volker. Nhờ những tấm hình của mày
mà thằng hung thần Bosselt bị vạch mặt trước pháp luật. Còn ba mày thì
đó, ông ấy đã bước xuống xe rồi kìa. Ông ấy đang tiến đến thùng rác và sắp
quăng cái cặp da chứa 100.000 mark chỉ để… nhìn thấy mặt mày đó thôi.