TỰ TRUYỆN WANBI TUẤN ANH - BẮT ĐẦU TỪ MỘT KẾT THÚC - Trang 175

khuyết đó. Vậy mà sao ông vẫn nỡ tước luôn đi điểm tựa tinh thần nhỏ nhoi
ấy của tôi?

Những giấc mơ đáng sợ lại tìm đến tôi trong giấc ngủ. Trong giấc mơ,

tôi thấy mình vấp ngã ngay trong chính căn phòng thân thuộc của mình.
Trước mắt tôi chỉ là một màu đen. Không ai đỡ tôi đứng dậy cả. Tôi gọi anh
Chuột, gọi mẹ Tâm, gọi Mèo…, nhưng tất cả đều im lặng. Tôi loạng choạng
đứng dậy, rồi lại vấp ngã vào một hố sâu hun hút. Cảm giác hụt hẫng tận
cùng bao trùm lấy tôi. Trong giấc mơ khác, tôi thấy tên mình được treo
trước các sân khấu ca nhạc: “Ca sĩ mù” WanBi Tuấn Anh, nhưng khi tôi
trình diễn, không còn ai nghe tôi hát, xung quanh chỉ đầy tiếng xầm xì ồn
ào. Tôi muốn bỏ chạy, nhưng hai chân tôi giờ như bị dính chặt xuống sàn
sân khấu. Tôi gục xuống, và lại rơi một một hố sâu…

Tôi không hiểu những giấc mơ ấy mang lại điềm báo gì, nhưng tôi sợ

cảm giác mình phải tỉnh lại trong trạng thái hụt hẫng đáng sợ ấy. Mỗi đêm
trước khi ngủ, tôi đều cầu nguyện cho sức khỏe, cho ánh sáng vẫn còn ở lại
với mình thêm lâu nữa. Tôi tự nhủ: cho dù cái ngày hai mắt tôi không còn
nhìn thấy gì sẽ xảy đến, nhưng chắc chắn sẽ không ai bỏ rơi mình, và tôi sẽ
hát đến tận giây phút cuối cùng trong sự thương yêu của khán giả!

Tôi vẫn cố tỏ ra bình thản với mọi người. Nhưng sau mỗi ngày ngủ dậy,

điều tôi hoảng sợ nhất là tinh thần của mình bắt đầu có dấu hiệu chao đảo.
Tôi sợ, mình không còn tự lừa được chính bản thân mình nữa. Trước giờ,
tôi vượt qua được mọi chuyện nhờ vào sự lạc quan, nhờ niềm tin mạnh mẽ
rằng mọi việc rồi sẽ tốt đẹp hơn. Nhưng thực tế cứ hết lần này đến lần khác
bào mòn niềm tin ấy của tôi. Tôi biết mình không thể bỏ cuộc, nhưng tôi
phải vượt qua bằng cách nào đây?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.