TỰ TRUYỆN WANBI TUẤN ANH - BẮT ĐẦU TỪ MỘT KẾT THÚC - Trang 230

đồng nghiệp tổ chức các hoạt động từ thiện và đến thăm những trẻ em đang
điều trị tại bệnh viện Ung Bướu. Nhìn những hình hài quắt queo vì hóa trị
nhưng ánh mắt, nụ cười vẫn trong veo, tôi thương các em bằng một mối
đồng cảm mà các đồng nghiệp khác chẳng thể nào hiểu được. Mỗi lần quay
lại, thấy thêm nhiều gương mặt mới và vắng đi nhiều gương mặt cũ, lòng tôi
lại đau nhói. Và nghĩ tới một ngày mình cũng sẽ ra đi như thế. Ai rồi cũng
phải chết, nhưng các em đáng thương hơn tôi, vì phải chịu nhiều đau đớn khi
chỉ mới bước những bước chân đầu tiên trong cuộc đời này, ở cái tuổi đúng
ra phải được tận hưởng niềm vui trong trẻo.

Ngay sau khi nhận được những chia sẻ quý báu của đồng nghiệp, khán

giả, tôi đã bàn với anh Chuột chia sẻ số tiền hơn 1,3 tỉ đồng thành nhiều
phần: trả hết những món nợ còn lại của những đợt chữa trị trước, để dành
cho những đợt tái khám ở Singapore và đợt điều trị dài ngày sắp tới ở Hà
Nội, một phần nhỏ để mẹ Tâm phòng thân nếu chẳng may tôi có chuyện gì.
Phần còn lại, hai anh em cùng đưa vào quỹ từ thiện riêng mang tên Cảm Ơn.
Tôi muốn cảm ơn những người đã giúp đỡ mình bằng cách san sẻ phần nào
số tiền mình nhận được cho những bệnh nhi có hoàn cảnh giống mình. Tiền
chẳng có ý nghĩa nhiều với các bệnh nhân ung thư, nhưng nếu có tiền, những
ngày còn lại của các em sẽ bớt đau đớn hơn, sự sống của các em có thêm hi
vọng kéo dài hơn, gánh nặng cho những người thân của các em cũng nhẹ
nhàng hơn. Tôi nhớ một bộ phim rất hay mình từng xem, trong đó, để cảm
ơn người đã giúp đỡ mình, người đó sẽ giúp đỡ lại ba người khác. Sự cảm
kích lại được đáp đền tiếp nối bằng những điều ý nghĩa, và cứ thế lan tỏa cho
tất cả mọi người theo cấp số nhân… Cuộc sống này sẽ đẹp biết bao?

Mặc dù tiết mục của tôi được xếp gần cuối chương trình, nhưng tôi vẫn

đến sớm và ngồi ở hậu trường theo dõi . Đêm nay, ngoài hát ca khúc Cảm
Ơn cùng các em thiếu nhi, tôi sẽ phải chia sẻ vài điều để động viên các bệnh
nhi lạc quan chiến đấu, và chiến thắng số phận, không phải với tư cách một
ca sĩ, mà là một người anh đồng cảnh ngộ. Nhưng nãy giờ ngồi đây, nhìn các
em vui vẻ nói cười hay ngơ ngác lên nhận quà rồi hồn nhiên mở ra xem, tôi
chợt nhận ra, hình như chính mình mới là người được tiếp thêm sức mạnh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.