TỰ TRUYỆN WANBI TUẤN ANH - BẮT ĐẦU TỪ MỘT KẾT THÚC - Trang 233

tự trả chi phí chuyến đi cho mình, chỉ với mong muốn duy nhất là có thêm
nhiều điều đẹp đẽ đọng lại cùng Bi.

Tôi biết, Bi rất hào hứng với chuyến đi này, vì Hong Kong là nơi mà em

rất thích. Nhìn Bi hồn nhiên lê la khám phá các món ăn vỉa hè, truy lùng
những hiệu trà sữa nổi tiếng hay hào hứng đi mua quà cho bạn bè, trong phút
chốc, chẳng ai nhớ em vừa trải qua một ca phẫu thuật nguy hiểm và vẫn
mang trong đầu khối u quái ác.

Suốt chuyến đi Hong Kong này, tinh thần Bi tốt hơn nhiều so với ở Việt

Nam. Vì ở đây chẳng ai nhận ra em, nên Bi không cần phải giữ hình ảnh, cứ
thoải mái diện quần sọc áo thun ra đường, thoải mái làm điều mình thích.
Nhưng khách sạn chúng tôi ở cũng có kha khá người Việt sang Hong Kong
du lịch theo tour. Buổi sáng, khi cả nhà xuống nhà hàng để ăn sáng thì có
một nhóm khách Việt nhận ra Bi, và xì xầm to nhỏ gì đó. Bi vẫn cố gắng
phớt lờ, bình thản đi lướt qua. Nhưng sự tọc mạch vẫn không dừng lại, mà
thậm chí còn vượt quá ranh giới lịch sự thông thường. Một phụ nữ giọng
Bắc phấn khích giải thích với những người cùng bàn như thể mình vừa phát
hiện chính xác một “sinh vật lạ”, bằng chất giọng oang oang: “Thấy chưa,
thằng đấy đấy. Ca sĩ WanBi Tuấn Anh. Bị ung thư. Mù một mắt rồi!
”. Cả nhà
điếng người dò phản ứng của Bi, nhưng em vẫn mỉm cười bình thản đi lấy
thức ăn như chẳng có chuyện gì xảy ra. Một lúc sau, em nói nhỏ với tôi: “Kệ
họ đi anh, đây là thời gian em vui vẻ với gia đình, không đáng để những
người như thế làm ảnh hưởng tâm trạng của mình
”. Tôi không hiểu, trong
lòng em có thật sự bình thản như nụ cười an nhiên mà em cố tỏ ra bên
ngoài?

Ngày thứ 2 của hành trình, cả nhà đi cáp treo lên Đại Nhĩ Sơn, để cầu

nguyện cho sức khỏe của Bi. Trước giờ, tâm linh luôn là cứu cánh cuối cùng
của mọi người mỗi khi tình hình sức khỏe của Bi chuyển xấu hay cánh cửa y
học ngày càng hẹp dần như lúc này. Bi cũng thành tâm cầu nguyện. Tôi hỏi:
Em cầu gì?”. Bi thoáng trầm tư: “Em cầu trên đời không còn mấy căn bệnh
quái ác nữa, nhưng khó anh ha!
”, rồi em lại trở về con người hồn nhiên tếu
táo của mình: “Anh, không biết đồ chay ở chùa có ngon không?”. Buổi trưa,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.