TỰ TRUYỆN WANBI TUẤN ANH - BẮT ĐẦU TỪ MỘT KẾT THÚC - Trang 277

CHƯƠNG CUỐI

Bắt đầu từ một kết thúc

“Thì thôi hãy ra đi tìm đến nơi thuộc về em…”

Báo chí, đồng nghiệp gọi em là “Chàng ca sĩ ngoan hiền nhất V-Pop”, là

“Chàng hoàng tử có nụ cười thiên thần”… Ngày em khép mắt, nhiều giọt
nước mắt đã rơi xuống, có những giọt nước mắt xót thương, và cả những
giọt ân hận vì từng chưa hiểu đúng về em. Những tình cảm ấy không phải
tự dưng mà có.

Ba ngày em nằm ngủ an nhiên để chờ bạn bè đến chia tay lần cuối,

nhiều đồng nghiệp chưa từng làm việc chung với em cũng đến thắp nhang
và ngồi lặng lẽ nhớ về em. Nhiều khán giả rồng rắn xếp hàng dưới mưa để
tiễn biệt em. Vì thương cảm. Vì ngưỡng mộ. Vì xót xa. Và cả vì hối hận.
Nhiều người khóc nức nở vì em, nhưng anh không khóc, và cả nhà cũng cố
gắng kềm lại những giọt nước mắt bi thương để em bước đi thanh thản, để
chu toàn cho em “sự kiện cuối cùng” của cuộc đời. Vì anh biết, có những
nỗi buồn chẳng thể tính bằng nước mắt. Bất kỳ sự yêu thương nào cũng
phải thể hiện bằng hành động, như anh em mình đã từng nói với nhau.

Ngày em đến Bình Hưng Hòa, hàng ngàn khán giả đã tụ tập đông kín từ

sáng sớm để được nhìn di ảnh, di quan của em trong phút cuối cùng. Có thể
họ thật lòng đưa tiễn với lòng tiếc thương một người ra đi khi còn quá trẻ,
có thể họ chỉ tò mò, nhưng anh tin em không trách những ai đến tạm biệt
em bằng sự hiếu kỳ. Cảnh tượng ấy rất quen thuộc, giống những lần mình
đi diễn show tỉnh, khi xe vừa đến nơi khán giả đã vây lấy em để chụp ảnh
và xin chữ ký, đúng không em? Ngay trong những khoảnh khắc cuối cùng
trước khi em tan thành tro bụi, anh an ủi được phần nào khi em vẫn lướt
qua dòng người như một ngôi sao.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.