TỰ TRUYỆN WANBI TUẤN ANH - BẮT ĐẦU TỪ MỘT KẾT THÚC - Trang 314

Đã biết yêu là niềm đau nhớ khi ta còn nhau

Có ai hay ngày sau mất nhau

Người ra đi để nơi đây mình anh, những dòng thư cuối cùng

Sẽ chôn vùi trong tim mãi thôi

Rồi từng ngày cứ trôi dần anh giờ đây biết em mãi rời xa

Người sẽ ra đi giờ còn mình anh chờ em maĩ

Còn trong anh hoài niệm ấm êm với những đau buồn của ngày hôm qua

Vẫn không thể quên phút giây khi mình đã bên nhau

Mãi còn nơi đây

Biết được rằng trái tim anh vẫn mong chờ và yêu mình em

Dòng thư cuối cùng em đã ra đi thật xa

Và anh sẽ chờ mãi mình em quay về...

HÃY TỈNH GIẤC

Ngày xưa đâu rồi, người nay đã đâu rồi
Còn đây hình dáng ai xa lạ
Nhìn trong gương kìa, giờ đã khác xưa nhiều
Chỉ còn là những khao khát u mê

Tìm hoài chẳng thấy hình bóng lúc xưa nay đã xa thật rồi
Để rồi từ đây chính ta chìm đắm trong một cơn mê

Hãy tỉnh giấc để nhận thấy rằng ta đang bắt đầu thay đổi
Tìm trong những giấc mơ xa vời
Hoá ra chỉ là mong ước phù du
Mà nào có hay

Một thế giới đầy u mê rồi sẽ chẳng thể tìm ra lối
Chìm trong những hư danh vô hình
Có chăng chỉ là giây phút mong manh
Thôi hãy tỉnh dậy đi để biết mình là ai

Just wake up, wake up, wake up, babe
Wake up, wake up, wake up

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.