TỰ TRUYỆN WANBI TUẤN ANH - BẮT ĐẦU TỪ MỘT KẾT THÚC - Trang 325

Đã có lúc anh biết rằng
Sẽ đến lúc em mãi xa rời anh
Mà vì sao chẳng thể quên một hình bóng đã nhạt phai
Thời gian cứ trôi mà niềm đau còn trong anh mãi
Cầu mong xóa đi dấu vết xưa

HÓA CƠN MƯA

Ngày tàn phố vắng mình anh
Giữa con đường buốt giá lạnh tanh
Mưa còn rơi trong nỗi nhớ, từng hạt mưa cứ đâm sâu vào trái tim

Người nào có biết đến anh
Vẫn âm thầm ôm bao đớn đau
Tìm được gì trong đêm vắng, chỉ còn cay đắng riêng anh mà thôi

Mưa tuôn rơi trôi đi nước mắt
Cho vơi niềm đau
Vì mưa vô tình hay chợt nhận ra
Trong lòng tôi giờ đã nát tan

Rồi niềm đau sẽ hóa cơn mưa buốt giá lạnh căm
Nhìn từng hạt mưa rơi để thấy nỗi nhớ dâng trào mà nào người có hay
Em bây giờ phương nao có biết nơi này anh vẫn chờ
Vẫn mãi mong em sẽ quay về
Để cơn mưa trút hết nỗi buồn ký ức trong anh
Đến khi nào nhận ra chỉ có mình anh mãi còn mong chờ

Còn gì khi người đã bước đi
Biết em không về đây bên anh rồi
Từng ngày qua vẫn còn mong nhớ
Từng hạt mưa nặng mang nỗi đau
Giờ chỉ có mình anh vẫn đợi chờ
Giờ đây con tim anh vỡ nát…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.