TUẦN THÚ ĐẠI MINH - Trang 1717

chăm lo, nhưng mà! Ngươi phải nhìn xa trông rộng một chút, phải nhìn
thấu triệt vấn đề một chút. Lợi ích của những bách tính này thật sự cần thiết
phải bảo hộ sao? Bọn làm kinh doanh buôn bán không bằng người khác thì
lại đi gây gổ. Những điêu dân như vậy không bắt lại đã coi là khoan dung
cho họ rồi, còn cần phải bảo hộ lợi ích cho họ sao? Ngược lại người thương
nhân kia mới thật đáng thương. Y mua nhiều máy móc như thế đã chấp
nhận mạo hiểm lớn như vậy, khó khăn vất vả làm ăn buôn bán, lại thực thà
nộp thuế má. Y đã tạo ra được nhiều cơ hội việc làm như vậy, lại thu xếp an
trí được cho bao nhiêu lưu dân không nghề nghiệp như thế. Kết quả thì lại
bị mấy tên vô lại cùng một tên hôn quan tước đoạt tiền đồ.

Đoàn Phi nhìn Dương Thận, tỏ vẻ đáng thương đáng tiếc lắm cứ như tên

hôn quan kia chính là Dương Thận vậy. Dương Thận lúng búng nói:

-Nhưng mà

Đoàn Phi tiếp tục nói:

-Người thương nhân đó vốn dĩ có thể phát triển thành một đại thương

nhân giàu có ngang tầm một nước. Tiền thuế y nạp vào nói không chừng
còn lớn hơn cả mười vạn hộ tiểu thương gộp lại nữa. Đại Minh chúng ta
còn thiếu chính là những thương nhân như vậy a. Nếu như Đại Minh có
mười, trăm, ngàn vạn đại thương nhân giống như Tô Hữu Thanh, vậy thì
Dương đại nhân còn cần phải lo lắng quốc khố trống rỗng, quân phí hao
hụt, thiếu tiền chống thiên tai hay sao?

Dương Thận nghe tới nhíu mày không ngớt. Quế Ngạc nội tâm cũng kẻ

thư sinh trọng nông khinh thương, thấy thế liền phản bác lại:

-Đoàn đại nhân, nếu như để cho đại thương nhân kia phát triển lớn lên

rồi, y chẳng phải là sẽ hại rất nhiều hộ dệt nhỏ táng gia bại sản hay sao? Tới
lúc đó phải làm sao an trí những người này đây? Chẳng lẽ đều cho họ ra

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.