TUẦN THÚ ĐẠI MINH - Trang 833

mình tôi giết, mau bắt tôi đi. Không được liên lụy tới bố chồng tôi. Bố, con
xin lỗi, Thúy Hoa không thể hầu hạ người nữa rồi.

Đoàn Phi còn chưa hạ lệnh bắt người. Đám nha dịch đã từng thử nịnh hót

nhưng không được cũng không dám tùy tiện ra tay. Cảnh tượng trước mắt
cũng thực sự khiến người ta cảm động. Trưởng thôn Đậu Minh ở một bên
cũng nước mắt lưng tròng nói:

- Đại nhân, Đậu Phát là một tên súc sinh. Nếu nó là con trai lão thì lão đã

giết nó từ lâu rồi. Đại nhân, xin hãy khai ân. Đậu Nguyên và Thúy Hoa đều
là người tốt, ngài không thể bắt bọn họ được. Nếu muốn bắt thì hãy bắt lão
đi. Là trưởng thôn, lão không cai quản nổi tên súc sinh kia, khiến nó tạo
nên vô số nghiệp chướng trong mười mấy năm nay. Các quan hãy tới bắt
lão đi.

Trông thấy cảnh tượng này, hai từ “bắt lại” thực sự Đoàn Phi không có

cách nào mở miệng nói ra được. Đang lúc do dự, người dân vây quanh ở
phía bên ngoài nghe nói họ đòi bắt Đậu Nguyên và Thúy Nga thì lập tức
nhốn nháo lên. Một người nào đó cổ họng to, lớn tiếng hét:

- Không được bắt người. Tên súc sinh Đậu Phát đó vốn đáng chết. Đến

cha tôi mà nó còn đánh cho bằng chết. Mấy lần chúng tôi kiện lên quan
phủ, quan phủ đều không thèm quản. Giờ sao quan phủ lại có thời gian
rảnh để quản chuyện nhà người ta rồi chứ? Tên Đậu Phát chết thật tốt, chết
thật đáng. Người làm cha giết thằng nghịch tử, quan phủ dựa vào đâu mà
đòi bắt người?

Trông thấy tình cảm quần chúng cuộn trào mãnh liệt như thế, tình hình

càng lúc càng khó kiểm soát hơn. Đoàn Phi thì vẫn chưa nghĩ ra được cách
nào vẹn cả đôi đường. Tô Dung thì sốt ruột thay cho hắn, lại càng lo lắng
cho Đậu Nguyên và Thúy Hoa hơn. Ánh mắt nàng đảo nhanh trong căn
phòng, bỗng dưng hai mắt sáng lên, nàng cất giọng nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.