LỜI NÓI ĐẦU
Tục ngữ ta, nhiều câu rất khó hiểu. Khó hiểu hoặc vì lời quá vắn-tắt,
hoặc vì ý bỏ lửng giữa chừng, hoặc vì chữ dùng quá cổ.
Không những anh em thanh-niên học-sinh, ngay người lớn chúng ta,
nhiều khi cũng không khỏi lúng túng trước ý-nghĩa một vài câu tục-ngữ.
Vốn yêu-chuộng quốc-văn, quốc-học, chúng tôi chú-trọng đến tục ngữ
Việt-Nam đã từ lâu.
Và trong khoảng những năm 1937, 1938 trên các báo Việt-báo, Việt-
Cường ngoài Bắc, Công-Luận trong Nam, tôi đã có dịp giải-thích ý-nghĩa
một số tục-ngữ.
Rồi sau, trải qua nhiều địa-phương, xúc-tiếp với nhiều nghề-nghiệp,
những điều tai nghe mắt thấy cùng những kinh-nghiệm bản thân đã giúp
chúng tôi hiểu thêm một số tục-ngữ cần phải giải-thích.
Nay nhân thấy câu tục-ngữ « Ăn vóc học hay » đầu bài luận thi Sơ-
học vừa qua, đã làm nhiều thí-sinh phải cắn bút, chúng tôi liền nẩy ra cái
ý-định đem cái kết-quả sưu-tầm, nghiên-cứu tục-ngữ, trong mấy năm nay
cống-hiến anh em thanh-niên và các nhà trí-thức, các bậc giáo-sư, dùng
làm tài-liệu tham-khảo trong cái giờ nghị luận hoặc giảng văn, may giúp
ích một phần nào cho việc học quốc-văn chăng ?
Dĩ-nhiên là sách này chỉ giải-thích sơ-lược đại-ý mà thôi, không đi
sâu vào lai-lịch hay điển-cố các tục-ngữ.
Và cũng không phải là giải-thích hết thẩy các tục-ngữ Việt-nam, mà
chỉ giải nghĩa những câu cần phải giải nghĩa, và tác-giả đã tìm thấy nghĩa.
Những điều tai nghe mắt thấy, những kinh-nghiệm, hiểu biết của một
người, dù sao cũng chưa thể đầy đủ được. Những khuyết-điểm sai lầm
trong sách, nếu có, chúng tôi mong được các bậc cao-minh sẵn lòng chỉ-
giáo cho.