Phòng họp im phăng phắc.
Các thành viên hội đồng quản trị nhìn nhau, Sâm Minh Mỹ mặt cứng
đờ, tái mét, Diệp Anh mặc dù thái độ có vẻ khiêm nhường, nhưng dường
như tuyệt đối không có ý nhượng bộ. Ngồi trên ghế da màu đen, Việt Xán
nhếch mép, chẳng trách vừa rồi cô ta thản nhiên ngồi yên như vậy, thì ra đã
chủ ý chờ đợi Sâm Minh Mỹ ở đây.
“Diệp tiểu thư, cô muốn thể hiện sáng kiến, tôi có thể giúp cô”, đờ
người trong giây lát, Sâm Minh Mỹ vẫn mỉm cười ý tứ, chỉ có giọng nói
mang chút châm biếm, “Nếu không, khi ‘Sâm’ vừa nêu phương án, MK
nghe được lập tức tranh giành, sau này ‘Sâm’ còn dám giao lưu với MK
nữa không ?”
“Sâm tiểu thư cô nhầm rồi.”
Diệp Anh giọng ôn hòa trả lời, vừa ra hiệu cho trợ lý. Trợ lý ôm ra
một xấp tài liệu, phát cho từng thành viên trong hội đồng dự họp một bản.
Khi mở ra, họ ngạc nhiên phát hiện, đó là bản kế hoạch giống hệt ý tưởng
vừa rồi của Sâm Minh Mỹ, bên trong cũng là bức ảnh Phan Đình Đình.
“Bản kế hoạch này chúng tôi đã chuẩn bị dự định trình lên trong cuộc
họp hôm nay, nội dung công việc đầu tiên của kế hoạch, MK cũng đã bắt
đầu tiến hành. Chỉ có điều, rất xin lỗi, thì ra suy nghĩ của chúng tôi lại trùng
với ý tưởng của ‘Sâm’”, Diệp Anh mỉm cười giải thích.
“Trùng ý tưởng ? Khéo vậy sao ?”, Tạ Hoa Lăng sa sầm mặt, tức giận
nói, “… Hay là vừa nghe thấy sáng kiến của người khác liền cướp lấy, như
thế là ăn cắp !”.
“Chúng tôi tin Sâm tiểu thư sẽ không như thế”, như không hiểu lời Tạ
Hoa Lăng, Diệp Anh vẫn mỉm cười trả lời.