Phan Đình Đình mặt mày rạng rỡ, rồi vui vẻ quay vào phòng thử đồ.
Thấy nét mặc Phan Đình Đình, Sâm Minh Mỹ ngồi xuống sô pha, thở phào
nhẹ nhõm, tự thấy mình hơi căng thẳng quá độ. Bộ lễ phục lộng lẫy như
thế, Phan Đình Đình sao có thể không thích được chứ. Đến từ một trường
đại học hạng xoàng như Diệp Anh, sao có thể trở thành đối thủ của người
cẩn thận tỉ mỉ như mình.
“Xán, cảm ơn anh, anh bận nhưu thế mà vẫn qua đây.”
Nhân lúc Phan Đình Đình đang trong phòng thay đồ, Sâm Minh Mỹ
nắm tay trái Việt Xán, ánh mắt dịu dàng, cảm kích. Là cô cầu xin Việt Xán
đến đây, tình ý của Phan Đình Đình với Việt Xán ai ai cũng biết, thời khắc
quan trọng này lấy lòng Phan Đình Đình một chút cũng chẳng sao.
“Không có gì”, Việt Xán nhếch mày, rút tay khỏi tay cô, rồi lấy trong
túi ra hộp thuốc lá. Nhưng anh không có ý định hút thuốc, ngón tay vuốt ve
những đóa tường vi được chảm trổ trên nắp hộp, ánh mắt đăm chiêu vô
định. Cửa phòng thay đồ khẽ mở. Phan Đình Đình đã thay trang phục bình
thường.
“Chúng ta đi ăn mừng chút đi!”, trong khi nhân viên cửa hiệu cẩn thận
đặt bộ lễ phục vào chiếc hộp giấy lớn được trang trí tinh tế, Sâm Minh Mỹ
vui vẻ để nghị, cô đã đặt chỗ tại một nhà hàng.
“Ưm”, Phan Đình Đình có chút lưỡng lự: “Tôi còn muốn đến MK một
chuyến”.
Ngay lập tức, mặt Sâm Minh Mỹ biến sắc, hỏi: “Đình Đình, cô còn
chỗ nào chưa hài lòng về bộ lễ phục này sao?”
“Không! Không! Làm gì có chuyện đó!”, Phan Đình Đình nghiên đầu
cười, giải thích: “Tôi chỉ đến đó cho có thôi, xem qua một chút, cùng lắm là
năm phút sẽ ra. MK làm sao mà thiết kế được lễ phục cho ra hồn? Chỉ có