TÙY ĐƯỜNG DIỄN NGHĨA - Trang 1117

Thống, tiên đế hãy an lòng, thần lại xin theo để hầu hạ tiên đế như xưa!
Nói rồi đứng dậy, nhìn vào bia đá, mà lao đầu vào thật mạnh. Ai nấy gào
như điên loạn:
- Vương Đại phu? Sao lại làm thế?
Lúc này Tiết Dã Nhi đang định lên kiệu, vội quay ngay lại, chạy như bay
tới, hét lớn:
- Các người lui ra!
Dã Nhi xem ra, thì thấy đầu Vương Nghĩa đã vỡ đôi, máu huyết đầy đất
nhưng hai mắt vẫn mở trừng trừng, không chịu khép. Dã Nhi nói như người
trong mê:
- Phu quân đã làm xong chức phận thần tử nhà Tùy, phu quân hãy mau về
hầu hạ tiên đế. Thiếp xin đi thưa chuyện với Chu Quý Nhi rồi sẽ quay lại.
Nhìn ra thì đôi mắt Vương Nghĩa đã khép lại, Dã Nhi liền đến bên mồ Quý
Nhi, lao thẳng đầu vào bia đá. Thương ôi! Hương tan, ngọc nát, máu đỏ
loang đầy cỏ xanh trước mộ, đã thành u hồn chốn dạ dài.
Nhuận Phủ vội cho người báo với Tiêu Hậu, Tiêu Hậu ngồi trên kiệu, kinh
hoàng nghĩ: "Đúng là hai đứa ngu dốt. Chúng nó chết rồi, bây giờ ai đi với
mình đến bến Thanh Giang đây?"
Nhuận Phủ hỏi:
- Nương nương có lại xem không?
Tiêu Hậu nghĩ ngợi, trả lời:
- Đến xem là phải muốn cùng chết với họ kia chứ. Thôi thì mau dọn dẹp đi
cho xong?
Rồi lấy ra năm mươi lạng bạc, đưa cho Nhuận Phủ:
- Phiền tiên sinh mua hai quan tài, chôn cất cả hai. Còn bây giờ ta phải đến
bến Thanh Giang gặp La Tướng quân, thì làm thế nào bây giờ?
Nhuận Phủ thưa:
- Xin nương nương đừng ngại, chờ thần qua nhà, sẽ đưa nương nương đi!
Tiêu Hậu nói:
- Nếu như thế thì thật khó nhọc cho tiên sinh?
Nhuận Phủ về, giao bạc cho con, sai mua quan tài lo việc khâm liệm, rồi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.