đang nắm đầy vàng nguyên chất chứ không phải là than. Thế là họ trở nên
giàu có, nhưng bác thợ vàng có nhiều của hơn vì vốn tình tham lam, bác ta
đã ních đầy than hơn.
Thói thường lòng tham không đáy. Đã có lại muốn có nhiều hơn, bác
thợ vàng rủ bạn nấn ná ở lại vài ngày nữa, để tối ra quả đồi chỗ ông cụ,
kiếm thêm ít vàng. Bác thợ may từ chối và bảo:
- Thôi đủ rồi. Tôi mãn nguyện rồi. Giờ thì tôi có thể trở thành thợ cả,
cưới người yêu thế là hạnh phúc.
Nhưng chiều ý bạn thì bác ở lại thêm một ngày.
Buổi tối hôm đó, bác thợ vàng đeo mấy cái bao để lấy cho nhiều, rồi đi
ra phía đồi. Cũng như tối hôm trước, bác thấy những người tý hon đang ca
hát nhảy múa, Ông cụ lại cạo nhẵn đầu, râu bác, rồi ra hiệu bảo lấy than.
Bác ta hăm hở nhét đầy các bao, hớn hở ra về đắp quần áo ngủ. Bác nghĩ
bụng: "Dù vàng đè nặng ta cũng chịu được".
Rồi bác ta thiu thiu ngủ, yên chí sớm mai dậy sẽ
giàu nứt đố đổ vách.
Vừa mở mắt ra, bác vội vã sờ đến bao, nhưng bác ta ngạc nhiên vì chỉ
thấy than xỉ, móc mãi vẫn thế.
Bác ta nghĩ là còn chỗ được đêm trước, vội chạy đi
lấy, nhưng bác hoảng sợ vì thấy vàng đã trở thành
than. Bác ta đưa tay nhọ nhem lên vỗ trán thì thấy
đầu cạo nhẵm thín, cả cằm cũng bị cạo nhẵn. Nào đã
hết khổ đâu, lưng đã có một bướu, giờ lại mọc thêm
hai bướu trước ngực. Thấy rõ tham
thì thâm bác khóc
nức nở.
Bác thợ may tối bụng nghe bạn khóc tỉnh dậy, cố an ủi bạn:
- Thôi thì đôi ta đã là bạn đường, bác cứ đi với tôi, ta cùng hưởng.