nhạc như Làn Sóng Xanh, Mưa Bụi... Đó là lúc những tên tuổi nghệ sĩ như
Thanh Lam, Hồng Nhung, Mỹ Linh, Bằng Kiều, Lam Trường, Phương
Thanh, Ngọc Sơn, Minh Thuận, Hồng Vân, Thành Lộc, Minh Nhí nổi lên.
Tài năng xuất chúng của những cái tên tôi vừa nêu là điều không phải
bàn cãi. Và việc họ nổi tiếng là tất lẽ dĩ ngẫu, là hữu xạ tự nhiên hương, là
điều đương nhiên phải thế. Bởi "Dưới ánh mặt trời, mọi thứ đều sáng tỏ".
Họ nổi tiếng vì đơn giản là họ quá tài năng: Đó là chân lý!
Thế có nghĩa là: để được nổi tiếng rất khó, và bắt buộc phải có tài
năng? Đúng! Nhưng chỉ là trước đây, là những năm 1990 - 2000 thôi, chứ
còn với thời đại bây giờ - thời đại bùng nổ của Facebook và mạng xã hội,
thì điều đó không còn đúng nữa. Giờ, người ta có thể nổi tiếng mà không
cần tài năng.
Nếu không cần tài năng thì cần gì? Chả cần gì sất! Là gái, bạn chỉ cần
ăn mặc, trang điểm thật mát mẻ, sành điệu rồi ra đường bán bánh tráng
trộn, bán trà đá; nếu ngại ra đường thì bạn có thể ở nhà, cởi coóc-sê ra, thả
rông, rồi đứng trước máy quay tự sướng, uốn ngực, lắc mông, sau đó post
lên mạng là xong. Nếu là trai, bạn hãy tụt quần khoe sịp vàng hoặc ngồi
trước webcam, mở nhạc karaoke lên mà hát rồi quay clip lại, up lên Phây.
Chú ý, không được phép hát hay, phải hát thật chênh, thật phô, vì người hát
hay bây giờ nhiều quá, khán giả chán rồi, họ thích nghe chênh phô hơn.
Ở xóm tôi có ông tên là Nghèo, gia cảnh nhà ông nó hệt như cái tên
ông vậy. Một hôm ông đi cày về thì thấy rất đông bà con đứng trước cửa
nhà ông hỏi vay tiền. Ông bảo họ rằng nhà ông gạo còn chả đủ ăn, tiền đâu
ra mà cho vay. Nhưng họ không tin, họ bảo rằng ông đừng giả nghèo giả
khổ nữa, thằng con trai ông - là thằng Hèn, nó đã lên mạng nói hết sự thật
rồi, rằng nhà ông là đại gia, là dòng dõi danh gia vọng tộc, tiền nhiều đủ để
đốt cháy cả làng này.