TUYỂN TẬP TRUYỆN TRÀO PHÚNG HAY NHẤT CỦA VÕ TÒNG ĐÁNH MÈO - Trang 455

- Cho ai bú không quan trọng, mà quan trọng là nó vẫn là của anh!

- Ừ! Thì là của anh! Nhưng anh cho con mượn một thời gian, khi nào

con cai sữa, em sẽ bảo con trả lại anh. Được chưa?

- Cho mượn thì được, nhưng hai bố con dùng chung chứ, sao em lại

cấm anh?

- Tại miệng anh toàn mùi bia rượu, rồi thuốc lá, rồi hành tỏi, dùng

chung, em sợ sẽ truyền bệnh sang con! Anh cố gắng nhường chỗ này cho
con đi, còn những chỗ khác, anh cứ thoải mái!

Hắn nghe vợ nói vậy, với cả cũng nghĩ đến con, thì ngậm ngùi chấp

thuận, dù điệu bộ vẫn ít nhiều khó chịu, và cái mặt thì vẫn còn phụng phịu.

Vậy mà thấm thoắt con hắn đã tròn 1 năm tuổi. Hắn cũng không thể

ngờ là mình đã chịu đựng sự ấm ức ấy được quãng thời gian dài như thế.
Bởi mỗi lần gần gũi vợ rồi bị vợ giữ khư khư cái phần mà hắn đã hứa sẽ
nhường cho con ấy, hắn cứ thấy thiếu thiếu, cứ thấy như có gì đó không
trọn vẹn. Giống như một đêm trung thu rất vui với bao nhiêu là lồng đèn, là
hoa, là quả, nhưng lại không có trăng bởi bầu trời đã bị những đám mây mù
che phủ; giống như đi một chiếc xe phân khối lớn, với vận tốc có thể đạt tới
300km/h, nhưng lại gặp đúng lúc tắc đường, thành ra cái xe ấy cứ gừm
gừm, nhích từng tí một, bám theo đít chiếc xe đạp điện. Vẫn biết là trước
sau gì thì cũng đến đích thôi, nhưng nó không đã. Và vì vậy, sau hôm sinh
nhật con, hắn thì thào với vợ:

- Mình cai sữa cho con đi em! Cai sữa sớm thì con sẽ ăn ngoài nhiều,

sẽ cứng cáp, thông minh!

- Và sẽ không còn phải mượn đồ của bố nữa chứ?

- Cái đó là chuyện nhỏ! Anh là anh nghĩ cho con thôi!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.