- Không sao, cứ nhặt mấy cái vỏ ốc bỏ vào bát mình giả bộ như chưa
ăn hết, thằng này nhiều tiền nhưng nhìn cái mặt ngu ngu, nó không phát
hiện ra đâu!
Lưu Bị nghe cũng có lý nên làm theo lời của Trương Phi. Cả hai bốc
mấy nắm vỏ ốc bỏ vào bát rồi lân la sang bàn của vị hảo hán nọ. Vẫn là
Trương Phi mở lời với giọng điệu quen thuộc:
- Xin hỏi, vị hảo hán đây có chuyện gì buồn hay sao mà lại ngồi rượu
ốc một mình thế?
- Ta là người có tiền, thích là uống, không cứ phải buồn vui? Hai vị
mon men sang đây có việc gì? Lại định rủ dồn ốc vào ăn chung hả?
- Vâng, sao hảo hán biết?
- Ta còn lạ gì mấy cái trò đó! Thôi, đổ cái bát vỏ của ngươi đi, ngồi
xuống đây, hôm nay ta mời!
Chỉ chờ có thế, Lưu Bị và Trương Phi lập tức sà xuống. Ba anh em
liên tục trăm phần trăm, tâm đầu ý hợp, không khí rất rôm rả. Thế rồi Lưu
Bị từ tốn hỏi thăm:
- Không biết vị anh hùng đây từ đâu tới, tên họ là gì?
- Taị hạ là Quan Vân Trường, tên khai sinh là Quan Vũ, bạn bè hay
gọi là Trường Vũ. Nhà tại hạ ở Sài Đồng, Gia Lâm, ngay cạnh bệnh viện
Tâm thần Hà Nội. Dạo này thời thế loạn lạc, ở quê khó kiếm sống nên sắp
tới dự tính đi xuất khẩu lao động. Đang chờ làm hồ sơ đâm ra rảnh rỗi nên
đi rượu ốc giải khuây thôi.
Trương Phi thấy vậy thì hỏi: