m
ột người hiểu biết chỉ có thể kết luận những bác sĩ và nha sĩ này đang
hành đ
ộng như cái máy tự động. Họ đang nhắc lại như vẹt bất cứ “luận
c
ứ” nào được giao cho họ.
Và trên c
ả, họ thường cực kỳ kiêu ngạo. Họ hành động như thể chỉ
có h
ọ là đủ khả năng nói về vấn đề thiếu dinh dưỡng này và những ảnh
h
ưởng của nó lên toàn bộ cơ thể người bởi vì họ là bác sĩ nha khoa. Thực
t
ế, các nha sĩ không có đủ trình độ để nói về những ảnh hưởng của
florua lên h
ệ thống thần kinh của người, nguồn cung cấp máu, bệnh mạn
tính, các r
ối loạn hành vi, hoặc các tác động sinh lý khác. Các nha sĩ thực
ra ch
ỉ đủ năng lực nói về những gì đang xảy ra với răng của bạn – không
ph
ải thuốc hay hóa chất bạn uống vào và tác dụng toàn thân. Cả các bác
sĩ cũng không đ
ủ năng lực để nói về dinh dưỡng. Như tôi đã đề cập,
nhi
ều nhất là họ có một vài giờ học về dinh dưỡng còn phần lớn là mù
t
ịt về mối quan hệ giữa thiếu hụt dinh dưỡng và bệnh mạn tính. Điểm
m
ấu chốt là bạn có cả nhóm gọi là “chuyên gia” mà không biết gì về chủ
đ
ề này, nhưng lại hùng hồn tuyên bố mình là người có thẩm quyền về
nó.
Nh
ững nghiên cứu về Florua
Vào gi
ữa những năm 1980, nghiên cứu lớn nhất xưa nay về florua hóa
và sâu răng đã đ
ược tiến hành, sử dụng dữ liệu từ 39.000 em học sinh
trong 84 khu v
ực trên toàn nước Mỹ. Các kết quả cho thấy không có sự
khác bi
ệt đáng kể nào về tỷ lệ sâu răng giữa các thành phố có florua hóa
và không florua hóa. Ng
ạc nhiên không? Tôi thì không. Nhưng đó không
ph
ải là tất cả. Một nghiên cứu năm 1989 của Viện Quốc gia Nghiên cứu
Nha khoa k
ết luận 12% trẻ em sống trong các khu vực florua hóa nhân
t
ạo (từ một đến bốn phần triệu) phát triển bệnh fluorosis răng, khiến
răng liên t
ục đổi màu và dễ vỡ.
M
ột nghiên cứu năm 2005 của Trường Nha khoa Harvard (Harvard
School of Dental Health) cho th
ấy florua trong nước máy trực tiếp góp
ph
ần gây sarcoma xương (ung thư xương) ở trẻ em trai; “trẻ trai tiếp xúc
v
ới florua trong độ tuổi từ 5 đến 10 sẽ có tỷ lệ sarcoma xương – ung thư
x
ương – gia tăng trong khoảng tuổi từ 10 và 19”, theo bài viết trên
London Observer. Đi
ều thú vị là Giáo sư Harvard Chester Douglass ban
đ
ầu đã coi nhẹ mối liên kết này, và nói rằng “không có quan hệ”.
Tuy nhiên, Douglass b
ị điều tra về hành vi sai trái trong khoa học khi
ng
ười ta phát hiện thực tế ông là tổng biên tập Bản tin Oral Health