VÀ NẾU NHƯ CHUYỆN NÀY LÀ CÓ THẬT - Trang 187

những đêm dài dằng dặc nữa. Anh đi từ bàn vẽ, nơi anh ngồi viết những
bức thư cho một hồn ma, đến giường, nơi anh đăm đắm nhìn trần nhà mà
chẳng hề thấy nó. Máy điện thoại của anh bị nhấc lên, rơi sang bên cạnh đã
từ lâu mà anh không để ý. Đối với anh điều đó chẳng can hệ gì hết, từ nay
anh chẳng còn đợi một cú điện thoại nào. Chẳng có gì quan trọng nữa cả.
Anh ra khỏi nhà vào cuối một ngày ngột ngạt, để hít thở khí trời. Tối hôm
ấy trời mưa, anh mặc vào người cái áo mưa và chỉ có đủ sức vượt qua
đường để đến đứng ở vỉa hè đối diện.
Dãy phố nhỏ trông như trong phim đen trắng, Arthur ngồi xuống một bức
tường thấp bao quanh, ở cuối con phố hẹp trông như một cái hành lang này
là ngôi nhà xây kiểu thời Victoria nằm trên khu vườn nhỏ của nó. Chỉ còn
một khung cửa số có hắt ra tia sáng trong cái đêm không trăng này, đó là
cửa sổ phòng khách của anh. Mưa đã ngừng rơi, nhưng người anh thì chưa
khô. Sau ô cửa kính, anh tưởng như còn thấy Lauren, những cử chỉ mềm
mại của cô. Cô nhón chân biến đi một cách nhẹ nhàng. Trong bóng tối của
vỉa hè anh tưởng như còn nhìn thấy những đường nét uốn lượn thanh tú của
cơ thể cô biến mất sau góc phố. Như thường lệ, vào những khoảnh khắc
này anh cảm thấy mình yếu đuối, anh xọc tay vào túi áo mưa, cúi người
xuống và bước đi. Dọc theo những bức tường màu xám và màu trắng, anh
ướm lên những bước chân của Lauren, khá chậm để không bao giờ được
gặp cô cả. Đến đầu phố anh do dự, rồi bị thúc đẩy bởi làn mưa bụi nhỏ, và
bị tê cóng vì buốt lạnh, anh tiến đến gần. Ngồi xuống một lan can, anh sống
lại từng phút của cái cuộc đời đã chấm dứt một cách quá tàn nhẫn ấy.
“Arthur, sự nghi ngờ và sự lựa chọn là hai nguồn sức lực làm rung lên
những sợi dây cảm xúc của chúng ta. Con hãy nhớ rằng chỉ có sự hài hoà
của sự rung cảm này là quan trọng.” Giọng nói và những kỉ niệm của mẹ
anh trỗi dậy từ sâu thẳm trong anh. Arthur lấy hết sức để đứng dậy, anh
ném một cái nhìn cuối cùng và quay đi với mặc cảm có tội vì đã thất bại.
Bầu trời trắng nhợt báo hiệu bắt đầu một ngày không màu sắc. Tất cả các
buổi ban mai đều tĩnh lặng, nhưng chỉ có một số sự tĩnh lặng là đồng nghĩa
với sự trống vắng, những sự tĩnh lặng khác đôi khi tràn đầy đồng điệu.
Chính những sự tĩnh lặng ấy là điều Arthur nghĩ đến khi trở về nhà. Anh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.