VÀ NẾU NHƯ CHUYỆN NÀY LÀ CÓ THẬT - Trang 29

nói với Paul rằng đây là một trò rất tầm thường, rất rất tầm thường.
Cô không quen biết Paul và yêu cầu anh hãy hạ giọng xuống. Dù sao thì cô
cũng có điếc đâu, chỉ có những người khác là không nghe thấy cô, chứ cô
thì nghe rất rõ. Anh mệt mỏi và không hiểu gì cả về tình huống này. Cô gái
có vẻ rất xáo động, anh thì vừa mới chuyển nhà xong và chỉ muốn được
yên tĩnh.
- Làm ơn cầm lấy các thứ của cô rồi về nhà cô đi, và nhất là ra khỏi cái tủ
này đi chứ.
- Từ từ nào, việc này đâu có dễ như vậy, tôi không thể chính xác hoàn toàn
được, cho dù vài ngày nay cũng đã khá hơn rồi.
- Cái gì khá hơn từ vài ngày nay ?
- Nhắm mắt lại đi, tôi thử đây.
- Cô thử làm gì ?
- Ra khỏi tủ chứ còn gì nữa, đó là điều anh muốn, phải không nào ? Vậy thì
nhắm mắt lại đi, tôi cần phải tập trung tư tưởng, và anh im đi cho 2 phút.
- Cô thật điên rồ quá mức !
- Ồ! Khó chịu đến thế là đủ rồi, xin anh im đi và nhắm mắt lại cho, ta sẽ
không đứng cả đêm ở đây.
Bối rối, Arthur bèn phục tùng. Hai giây sau anh nghe một giọng nói từ
phòng khách vọng đến.
- Không đến nỗi nào, chỉ đến được cạnh đi văng thôi, nhưng vậy là cũng
không đến nỗi.
Anh vội đi ra khỏi buồng tắm và nhìn thấy cô gái đang ngồi trên sàn nhà ở
chính giữa phòng. Cô làm như không hề có chuyện gì xảy ra cả.
- Anh giữ lại các tấm thảm thế này tôi rất thích, nhưng tôi ghét cái tranh
treo trên tường kia.
- Tôi treo những tấm tranh tôi thích ở chỗ mà tôi thích, và tôi muốn đi ngủ
đây, vậy nên nếu cô không muốn nói cô là ai thì cũng không sao cả, nhưng
đi ra ngoài ngay ! Về nhà cô đi !
- Tôi đang ở nhà tôi ! Tức là, hồi trước đây là nhà tôi. Tất cả câu chuyện
này sao mà nản quá.
Arthur lắc đầu, anh thuê căn hộ này cách đây mười hôm và báo cho cô biết

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.