VÀ THẾ LÀ CHÚNG TA TIÊU - Trang 6

Giới thiệu nội dung:

Tại sao, tại sao nhắc đến dân văn phòng lại có người tưởng tượng đến

một chàng trai hay cô gái có khuôn mặt rạng ngời, ngày tám tiếng trong
phòng điều hoà mát rượi, sếp quý đồng nghiệp yêu, tháng tháng nhận lương
bảy số không, đời lúc nào cũng rặt một màu hồng? Ảo tưởng, quá ảo
tưởng! Không biết ngồi lê đôi mách, không biết làm việc riêng trong giờ?
Không vài lần bị sếp đập bàn mắng mỏ? Không bao giờ thấp thỏm lương bị
trừ, phụ cấp giảm? Chưa từng lo lắng bị đồng nghiệp cười trước mặt đá sau
lưng? Chẳng biết thế nào là nỗi hoang mang trong thời khủng hoảng kinh
tế? Thế thì sao dám vỗ ngực tự xưng ta là dân văn phòng? Thôi thôi, nhìn
thử vào Và thế là chúng ta tiêu đi, đời sống bi hài thăng trầm khúc khuỷu
của dân văn phòng đấy.

Cuốn sách đã mang lại cho Joshua Ferris giải PEN/Hemingway, khiến

anh được so sánh với Joseph Heller của Catch 22, đưa anh trở thành tác giả
bestseller quốc tế, và trên hết thảy, lấy cho dân văn phòng một chỗ đứng
nữa trong tiểu thuyết đương thời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.