VÁN CỜ NGƯỜI - Trang 270

của nó.

Oánh Oánh theo nó vào phòng đã thấy nó ngồi bên bàn học, cúi đầu đọc

sách. Sợ ảnh hưởng đến việc học của con, Oánh Oánh đã chuẩn bị những
lời quan tâm đến nó, nhưng lúc này không sao nói nên lời. Chị ngồi xuống
cạnh giường con một lúc rồi đứng dậy, vỗ nhẹ vai con, nói: “Bố rất mong
con thi được vào đại học”.

Thằng con không nói gì mà cũng không có biểu hiện gì. Lúc chị đi, hai

mẹ con cũng không chào nhau.

Về đến nhà, Hồ Bằng hỏi tình hình chị đi Dương Châu thế nào, chị chỉ

nói tốt, con rất hiểu biết, đang học ở trường trung học Hàn Giang rất nổi
tiếng, thành tích học tập rất khá.

“Thằng Thực rất giống cậu Lâm nó, giống lắm, giống như tạc, người

cũng cao…”. Trước mặt Hồ Bằng chị cứ nhắc đi nhắc lại những điều ấy,
tưởng như trong lòng rất dễ chịu.

Cho dù gặp chuyện không may, Oánh Oánh vẫn cảm thấy như được an

ủi. Thằng Thực thi đại học đạt điểm cao, gọi điện lên hỏi ý kiến chị nên học
ngành nào. Chị dặn nó, trừ ngành tài chính - tiền tệ, học ngành gì cũng
được.

Trình Thực thi vào đại học Nam Kinh, thành tích trong học tập nó có thể

vào đại học Thanh Hoa, đại học Bắc Kinh, nhưng để gần ông bà, nó chọn
đại học Nam Kinh.

Sau ngày khai giảng, Oánh Oánh và Hồ Bằng đến thăm nó ở đại học

Nam Kinh. Oánh Oánh mua cho nó cái máy tính xách tay hiệu Lenovo, cho
nó một thẻ tín dụng của ngân hàng Công thương trong đó có năm chục
nghìn đồng, mật mã là ngày tháng năm sinh của nó.

“Mẹ không mong gì ở con sau này, mẹ đã có bảo hiểm, mẹ…”. Oánh

Oánh cứ lẩm rầm với con, bảo chị không trông mong gì, không mong con
đền đáp công ơn. Thằng con cũng không nói gì sau này sẽ phụng dưỡng
chị, không nói câu nào. Nó còn làm tổn thương chị, chỉ vào Hồ Bằng bên
cạnh chị, vẻ mặt lạnh lùng, nói: “Con phải gọi người này là anh hay là
chú?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.