VÂN HẢI NGỌC CUNG DUYÊN - Trang 368

“Ta nhận ra ngươi, chuyện này chẳng liên quan đến ngươi, đều là do Kim
Thế Di không tốt, ngươi đi đi. Ngươi cũng đã biết hắn là kẻ bạc tình, ngươi
còn lên tiếng giúp cho hắn?” Cốc Chi Hoa gặp phải bậc trưởng bối chẳng
hiểu lý lẽ này thì rất ấm ức, nàng bật khóc che mặt bỏ chạy.

Phùng Lâm đánh một hồi thì khắp người Kim Thế Di đều hằn lên vệt đỏ,
Kim Thế Di cố nén đau không kêu, thầm nhủ: “Bá mẫu đánh con chết thì
càng tốt, để con khỏi có thêm nhiều phiền não nữa!” nhưng Phùng Lâm
đánh một hồi thì lửa giận nguôi dần, chợt bà ta thở dài nói: “Con gái của ta
thật đáng thương, có đánh chết ngươi cũng chẳng ích gì!” rồi ném cành cây
xuống liếc nhìn Kim Thế Di, xoay người bỏ đi chẳng thèm ngoái đầu lại.

Hai chân Kim Thế Di mỏi nhừ, toàn thân đau đớn, cảm giác đau khổ trong
lòng chàng càng khó chịu hơn nhiều. Phùng Lâm bỏ đi, Cốc Chi Hoa cũng
bỏ đi chỉ còn lại một mình chàng đứng ngây người trước cung Thượng
Thanh.

Sau khi Lý Tâm Mai chia tay với bọn Trần Thiên Vũ thì cũng vội vàng
chạy đến Lao Sơn. Trần Thiên Vũ đã tặng cho nàng con ngựa Đại Uyển,
con ngựa này chạy nhanh hơn ngựa thường cho nên Lý Tâm Mai tuy bị Lệ
Thắng Nam gạt đã đi trễ năm sáu ngày nhưng vẫn tới được Lao Sơn trong
cùng một ngày với Cốc Chi Hoa và Lệ Thắng Nam. Lý Tâm Mai gởi ngựa
lại khách sạn, sáng sớm đã lên núi, khi Phùng Lâm đang đánh Kim Thế Di
thì nàng đã ở dưới chân núi.

Ngay lúc này, nàng chợt nghe tiếng bước chân ở sau vọng tới, lúc đầu Lý
Tâm Mai còn tưởng là đạo sĩ trên núi này, nàng không để ý, nhưng đột
nhiên thấy những người này chạy rất nhanh, hình như không phải là kẻ tầm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.