Đông); Việt Thành (
越 城 岭 ): dãy núi chạy từ nam Hồ Nam đến Hưng An
Quảng Tây; Minh Chữ (
萌渚岭, hay Lâm Gia, Lâm Hạ) dãy núi chạy từ huyện
Giang Hoa Hồ Nam đến ranh giới Hạ Huyện – Chung Sơn thuộc Quảng
Tây; Đô Bàng (
都庞岭): dãy núi chạy từ huyện Lan Sơn Hồ Nam đến Liên
Huyện Quảng Đông); và Kỳ Điền (
骑 田岭): từ ranh giới Sâm Huyện và Tuyên
Chương ở Hồ Nam đến bắc Quảng Đông
. Đường đi của dãy núi này hiện là
ranh giới tự nhiên giữa các tỉnh Hồ Nam, Giang Tây, Phúc Kiến ở phía bắc với
các tỉnh Quảng Tây, Quảng Đông ở phía nam. Có hai thuật ngữ Lĩnh Nam trên
thực tế:
(1). Lĩnh Nam để chỉ phần đất Trung Hoa và Đông Nam Á phía nam Ngũ
Lĩnh;
(2). Lĩnh Nam để chỉ phần phía nam của khu vực văn hóa Bách Việt cổ, tức
các tỉnh Quảng Tây, Quảng Đông, Hải Nam (Trung Quốc) và Bắc Bộ (Việt
Nam).
Công trình này của chúng tôi sử dụng thuật ngữ Lĩnh Nam theo nghĩa thứ
hai, tức coi văn hóa Lĩnh Nam là bộ phận hữu cơ của văn hóa Bách Việt, chủ
yếu phân bố ở phía nam dãy Ngũ Lĩnh (Trung Hoa) đến hết đồng bằng sông
Mã (Việt Nam).
Lĩnh Nam là một bộ phận cố hữu của khu vực văn hóa Bách Việt. Cuốn Sử
Kýcũng viết “Từ Cửu Nghi, Thương Ngô đến Đạm Nhĩ phía nam có phong tục
giống với vùng nam Dương Tử, đều là dân Dương Việt” (Cửu Nghi, Thương
Ngô dĩ Nam chí Đạm Nhĩ giả, dữ Giang Nam đại đồng tục, nhi Dương Việt đa
hĩ). Các công trình nghiên cứu khảo cổ học, nhân loại học, ngôn ngữ học và
văn hóa học cho thấy vùng văn hóa này là một bộ phận độc đáo của văn hóa
Bách Việt.