VẠN HUÊ LẦU DIỄN NGHĨA - Trang 197

tuổi thì tôi bị mù mắt, không đi được. Từ ấy đến nay tôi chuyên nghề trồng
rau đem ra chợ mà bán đặng nuôi mẹ tôi. Đến nay tôi mười chín tuổi, vẫn
với nghề bán rau nuôi mẹ, chớ không có tội lỗi chi, chẳng biết vì ý gì mà
lão gia lại sai người bắt tôi dẫn về đây.
Quách Hải Thọ nói vừa dứt lời thì thấy dân chúng trong vùng kéo đến tỏ ý
là Quách Hải Thọ đã bị bắt oan.
Bao Công thấy vậy nói với dân chúng trong vùng:
- Các ngươi cứ về đi, ta chỉ hỏi qua người này thôi, không có làm tội ai hết.
Dân chúng nghe nói mới chịu kéo nhau ra về.
Bao Công nói với Quách Hải Thọ:
- Ta ra lệnh tìm bắt Lạc mạo phong song chúng nó bắt lầm ngươi dẫn về
đây. Nay ta biết mi là người có hiếu với mẹ nên ta cho ngươi năm lượng
bạc đặng đem về nuôi mẹ.
Quách Hải Thọ mừng rỡ lạy tạ lui ra, quảy gánh rau trở về lò gạch.
Vừa bước vào chàng đã gọi lớn.
- Mẹ ơi! Con đã về đây.
Mẹ Quách Hải Thọ nghe tiếng kêu lật đật hỏi:
- Sao hôm nay con về sớm như vậy?
Quách Hải Thọ liền thuật đầu đuôi câu chuyện cho mẹ chàng nghe.
Mẹ chàng hỏi:
- Ông ấy làm quan chi mà thương dân quá vậy?
Quách Hải Thọ thưa:
- Con nghe người ta nói ông ta là Bao Thị Chế, có người lại nói là Bao
Chuẩn, có người lại nói là Bao Công.
Mẹ Quách Hải Thọ nói:
- Té ra ông quan ấy là Bao Công sao? Vậy con hãy đến mời ông ta đến đây
đặng mẹ cáo tố một việc rất lớn.
Quách Hải Thọ nói:
- Nếu mẹ muốn cáo tố việc chi thì nói lại với con để con đến đó làm thay
cho mẹ.
Mẹ Quách Hải Thọ nói:
- Con ơi! Thân mẹ chịu oan khúc như vầy cả trào đình không nên nói với ai

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.