VẠN HUÊ LẦU DIỄN NGHĨA - Trang 260

Nói rồi vùng khóc lớn lên. Thiên Tử thấy vậy cũng khóc sướt mướt, không
nói ra lời.
Qua một lúc, Thiên Tử mới nói được:
- Mậu hậu ơi. Con làm đến bậc Thiên Tử, giàu có bốn biển, vào đài ra các,
mà để thân mẹ chịu cực khổ như vầy thiệt là tội rất lớn, nay còn mặt mũi
nào mà ngồi chốn ngài vàng sửa trị thiên hạ nữa? Tội ấy đáng muôn thác.
Nếu mẹ không bắt tội con thì cũng phế con xuống lập lên người khác để trị
vì thiên hạ.
Các vị đại thần tâu:
- Việc này không phải tại lỗi Bệ hạ đâu, vì khi đó Bệ hạ còn nhỏ, lẽ nào lại
biết Được gian kế như vậy, bây giờ Bệ hạ lại định tội bất hiếu cho mình,
chúng tôi e không nhằm quốc pháp, xin Bệ hạ đừng nói đến việc ấy nữa.
Ngày nay là ngày mẫu tử đoàn viên, xin rước nương nương về trào đặng
cùng hưởng phú quý thì hay hơn.
Lý Thái Hậu than:
- Bây giờ tôi đã ra thân tàn tật và chịu khổ đã quen rồi, cũng chẳng cần về
chốn cung vi làm chi nữa. Để tôi ở lại lò gạch này cho qua ngày đoạn tháng
thì hơn.
Thiên Tử nghe Thái Hậu nói như vậy thì tâu:
- Mẹ ơi! Xin mẹ chớ nói lời ấy. Nếu mẹ có lòng nhân từ không làm tội con,
vậy con xin rước mẹ trở về cung vi đặng phụng dưỡng thì con mới an lòng.
Nếu mẹ không đi thì con không chị hồi trào đâu. Con quyết ở đây hôm sớm
cùng mẹ mà thôi.
Nói rồi khóc òa lên.
Thái Hậu nói:
- Thân mẹ mù lòa như vầy, dẫu có về cung cũng chẳng vui gì mà lại còn
làm mất thể diện của con nữa.
Thiên Tử nghe nói như vậy càng đau xót hơn nữa, liền bước ra ngoài
chấp tay khấn vái trời đất:
- Ngày nay mẹ con tôi đã được đoàn viên, mà mẹ tôi vì bị mù lòa mà không
chịu theo tôi về triều, tôi không thể nào bỏ mẹ tôi mà đi cho được, cúi xin
Hoàng Thiên Hậu thổ giúp cho mẹ tôi hết mù lòa, để tôi đưa mẹ tôi về cung

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.