VẪN Ở BÊN ANH - Trang 112

không có sự che chở của cha mẹ… Để rồi cuối cùng lại trở thành một tiểu a
đầu ở nhà người ta.

Mẹ con ở bên nhau mà không nhìn được nhau. Lúc biết ra phải ngậm đắng
nuốt cay không dám nhìn. Tuyết Hà đứng đó nhìn người ta hành hạ con.
Bác có thấy là như vậy tội không? Chỉ một sai lầm nhỏ của bác đã tạo ra
biết bao nhiêu oan trái. Vậy mà bây giờ bác biết ra, bác vẫn thản nhiên bỏ
mặc. Bác không muốn cứu giúp? Tình trạng này kéo dáo. Rồi còn bao
nhiêu bi kịch xảy ra nữa… Thế mà bác không nghĩ. Bác chỉ biết trách con
là phá hoại hạnh phúc, tạo nên cái bi kịch của Tuyết Hà… Bác có biết là Hà
đang “sống dở chết dở” thế nào không? Không lẽ bác nhẫn tâm để chuyện
mãi thế này? Tuyết Hà không phải là con gái bác ư? Còn Hạt Mưa? Nó có
phải là cháu ngoại bác không? Bác muốn tất cả những người này phải khổ
suốt đời ạ?

Lý luận của Cao Hàn làm cho Vương Gia bị ngã quỵ.

Ông trừng mắt nhìn Hàn. Ông chẳng dám tin, tự hỏi: Gã đàn ông đang
đứng trước mặt ông lại có những tình cảm sâu sắc như vậy ư? Tự bao giờ?
Những nhận định đó hắn đã học được ở đâu? Những ngày bị đày tận Tân
Cương làm khổ sai chăng? Gã đã lý luận một cách hiểu biết. Trời! Nếu thật
sự Tuyết Hà và Hạt Mưa đang sống trong cảnh dầu sôi lửa bỏng. Thì oan
nghiệt biết chừng nào?

Lỗi tại ai?

Vương Gia nghĩ ngợi. Trong lúc bà Phước Tấn nước mắt lại đầm đìa. Bá
kéo tay chồng khóc.

- Chúng ta phải đến Thừa Đức ngay anh ạ. Chúng ta nên đến đấy xem
Tuyết Hà sống ra sao? Còn Hạt Mưa nữa.

Thế là Vương Gia, bà Phước Tấn và Cao Hàn lại đáp xe đến Thừa Đức.
Trên đường họ nói với nhau thật nhiều. Những thành kiến, hiểu lầm dần

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.