VẪN Ở BÊN ANH - Trang 161

mất người vợ của tôi.
Cao Hàn ngưng lại một chút rồi tiếp:
- Hôm nay tôi đến đây để nói chuyện phải trái, là vì tôi kính trọng bà. Tôi
cũng không muốn thù hận kéo dài. Bà là người đã đi gần hết quãng đời, lại
là một gia trưởng. Đúng ra bà phải sáng suốt phân biệt phải trái, chứ sao lại
đảo ngược nhân quả? Tôi đến đây, chỉ để mong bà mở lượng từ bi buông
tha Tuyết Hà và Hạt Mưa. Như vậy giữa chúng ta không những xóa bỏ hận
thù mà còn có cái tình cảm hữu nghị.
La lão thái thái ngồi yên, bà chợt cảm thấy Cao Hàn đứng trước mặt như
cao lớn hẳn.

Ngay trong lúc đó Tuyết Hà kéo lấy Hạt Mưa từ ngoài hành lang chạy vào,
nàng xô dạt má Phùng, lão Văn đứng ngay cửa để đi thẳng vào tòa đại
sảnh.
- A Mông! Tuyết Hà vừa hổn hển thở vừa nói – Anh đã thực sự đến đây!
Rồi quay sang vợ chồng Vương Gia, Tuyết Hà chỉ kêu được:
- Cha! Mẹ!
Và nước mắt chảy dài, Tuyết Hà nghẹn lời, ngỡ từ đây về sau mãi mãi
không còn gặp lại người thân nữa.
Bà Phước Tấn lên tiếng:
- Tuyết Hà! Hạt Mưa con! Các con thế nào? Chí Cang nó có làm gì tụi con
không?
Cao Hàn nhìn Tuyết Hà và Hạt Mưa, mắt chàng như bị nam châm thu hút,
chàng mở trừng đôi mắt trong khi Tuyết Hà vội vã đẩy Hạt Mưa tới trước
mặt Cao Hàn, nàng giục.
- Hạt Mưa, hãy gọi cha đi con!
Bé Hạt Mưa bối rối. Chuyện xảy ra quá dồn dập. Trái tim nhỏ bé của nó
không làm sao chịu đựng cùng lúc quá nhiều thứ. Nó còn chưa chấp nhận
được chuyện mợ chủ đột ngột biến thành “mẹ” thì bây giờ “cha” nó lại xuất
hiện.
Nó ngẩng ra nhìn Cao Hàn.
- Hạt Mưa! Tuyết Hà lại giục – Con không nhìn mẹ cũng được, nhưng con

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.