Vẫn là quyết định nói hết sự thật, cho nên ngay cả đồ vật đều không
cầm sao? Hàn Vân Tịch nỗ lực xem nhẹ trong lòng kia một mạt chua xót,
cười cười, cái gì cũng không hỏi.
"Điện hạ...... Khăn đâu?" Nhưng lão ma ma lại không nhịn được, khẩn
trương hỏi dò.
Ai ngờ Long Phi Dạ lại nói: "Bổn vương sẽ mang nó vào."
Lão ma ma trong lòng đại chấn, "Điện hạ...... Điện hạ muốn đi gặp
thái phi, với nàng, cùng nhau?"
Long Phi Dạ không trả lời lão ma ma, cũng không để ý tới Hàn Vân
Tịch, nói xong liền đi, chân hắn dài bước đi tốc độ cực nhanh.
Hàn Vân Tịch thân thể so với đầu phản ứng còn muốn nhanh hơn,
nhanh chân đuổi theo, nàng khẩn trương, tim đập đều có chút gia tốc, gia
hỏa này rốt cuộc sẽ xử lý như thế nào đây?
Muốn hỏi, lại không biết mở miệng như thế nào, một đường đuổi theo
hắn đến cổng lớn của Nghi thái phi.
Trước cổng lớn đứng một cô nương mười bảy tám tuổi, gầy đến nỗi
nếu như có gió thổi qua liền sẽ ngã. Trang phục đơn giản, diện mạo thanh
thuần, ánh mắt ôn nhu. Người này không phải ai khác, chính là dưỡng nữ
của Nghi thái phi, Mộ Dung Uyển Như.
Vừa nhìn thấy bọn họ tới, Mộ Dung Uyển Như vội vàng tiến lên, e
thẹn mà gọi, "Ca, ngươi cũng tới nha?"
Mộ Dung Uyển Như thanh âm mềm mại từ tốn, đủ để đen tâm người
đều tan chảy. Hàn Vân Tịch một thân nổi da gà, âm thầm cảm khái, một
đóa kiều nộn hoa nhi thật lớn nha!