VÂN TỊCH TRUYỆN - Trang 677

mấy gã sai vặt lập tức ngăn cản, mà gã sai vặt mang Hàn Vân Tịch tới, nào
dám lên tiếng, yên lặng lui ra thủ ở một bên.

Đó là một cảnh bế tắc.

Thấy hài tử kia cuộn tròn như quả bóng, đáy lòng Hàn Vân Tịch càng

thêm sốt ruột, hài tử nhỏ như thế, nếu còn tiếp tục kéo dài thì không đau
chết cũng sẽ bị lạnh chết.

Thử vài lần, nhưng mấy gã sai vặt như một bức tường người không

nhúc nhích, một bước cũng không nhường.

Hàn Vân Tịch không thể đẩy được bọn họ, nàng tức giận cảnh cáo,

"Hàn Ngọc Kỳ, ngươi tốt nhất đừng hối hận!"

"Hối hận? Ha ha, Hàn Vân Tịch, người hối hận sẽ là ngươi đi!" Hàn

Ngọc Kỳ cười ha hả, hắn chỉ nghe nói qua về sự tình giải độc của thiếu
tướng quân, đến nay cũng đều không tin, ai mà biết được tình huống cụ thể
bên trong nha, hắn rất chờ mong bên Đại Lý Tự phái người tới.

Một đôi mắt phượng của Hàn Vân Tịch đều thu hẹp lại thành một

đường thẳng tắp, nơi này cách Đại Lý Tự cũng không xa, nàng chờ!

Nhưng mà, ngay khi hai bên đều đang trong thế giằng co, đột nhiên

một tiếng kêu bén nhọn truyền đến, "Dật Nhi! Dật Nhi!"

Theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy một thiếu phụ tầm hai mươi tuổi đang

hoảng sợ chạy vội lại đây, người này không phải ai khác, chính là mẫu thân
hài tử kia, Thất di nương của Hàn gia Hách Liên Tuý Hương.

Nàng đến, không rảnh lo nhìn đến ai, nhìn thấy tình cảnh của nhi tử,

lập tức lớn tiếng khóc lên thảm thiết, giống như phát điên lao qua.

"Ngăn nàng lại!" Hàn Ngọc Kỳ lạnh giọng, đột nhiên đứng lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.