không cẩn thận trượt tay một cái, rớt trên mặt đất vỡ tan.
"Chuyện gì xảy ra vậy?" Nghi thái phi kêu to. Thời điểm chén trà bị
vỡ ra từng mảnh khi đang kính trà, chính là điềm không may mắn.
Mộ Dung Uyển Như vội vàng an ủi, "Mẫu phi, không có việc gì.
Mảnh mảnh bình an, mảnh mảnh đều bình an!"
Đang nói, vội vàng ngồi xổm xuống muốn nhặt, Hàn Vân Tịch cũng
ngồi xổm xuống theo nàng cùng nhặt, "Ta tới ta tới, đừng làm ngươi bị
thương."
Lời vừa mới nói xong, một mảnh nhỏ trong tay liền không dấu vết cắt
một chút da của Mộ Dung Uyển Như.
"Ai nha, đổ máu! Đều là ta không tốt!" Hàn Vân Tịch kinh hãi, vội
vàng kéo ngón tay của Mộ Dung Uyển Như, không ngại lấy miệng hút lấy
máu ở bên ngoài.
Tiết mục lương thiện đều bị Hàn Vân Tịch đoạt đi rồi, Mộ Dung Uyển
Như sao có thể cam tâm, vội vàng giãy giụa nói, "Vết thương nhỏ không có
gì đáng ngại, tẩu tử ngươi đừng như vậy, ta chịu dậy không nổi."
"Sao lại không có việc gì? Người tới, chạy nhanh kêu đại phu đến
xem, vạn nhất để lại vết sẹo thì phải làm sao!"
Nghi thái phi không vui, kéo Mộ Dung Uyển Như đến ngồi cùng trên
chủ vị, nhìn miệng vết thương của nàng vẻ mặt đau lòng, "Ngươi nha, ta đã
nói ngươi bao nhiêu lần là quay trở lại, loại sự tình này để hạ nhân làm là
được, tranh cái gì mà tranh, bây giờ lại khiến mình bị thương."
Hàn Vân Tịch dù nhìn như thế nào đều thấy Mộ Dung Uyển Như cùng
Nghi thái phi đều giống một đôi nữ nhi thân mẫu ruột thịt. Tổng cảm thấy
ánh mắt các nàng còn có chút rất giống nhau. Bất quá nàng cũng không