"Ta thề cũng không được sao? Không tin ta như thế?" Mục Lưu
Nguyệt nói, đáy mắt hiện lên một tia giảo hoạt.
"Không cần không cần, ta đương nhiên tin ngươi!" Hàn Nhược Tuyết
đều bị hưng phấn làm rối đầu óc, cũng không hoài nghi vì sao Mục Lưu
Nguyệt đột nhiên mời mình.
Đương nhiên, hưng phấn thì hưng phấn, Hàn Nhược Tuyết nàng cũng
không quên mục đích của chuyến này, nàng trêu ghẹo cười nói, "Thật ra
cũng không phải là ta không tin ngươi, nhưng một thời gian dài như vậy
ngươi không hẹn ước ta, ta còn tưởng rằng Mục đại tiểu thư của chúng ta
đã quên ta rồi?"
Lời này vừa ra, tựa hồ làm giảm đi sự hứng thú của Mục Lưu Nguyệt,
ly trà thứ hai vừa mới nhấc lên liền lại buông xuống.
Nàng ý vị thâm trường nhìn Hàn Nhược Tuyết, lạnh lùng nói, "Ngươi
còn dám trách ta? Trong khoảng thời gian này ta suýt nữa bị vị đại tiểu thư
kia của ngươi làm cho lăn lộn gần chết!"
Hàn Nhược Tuyết biết cơ hội đã tới, chần chờ một lát, thấp giọng,
"Nhân gia hiện tại chính là Tần Vương phi."
Mục Lưu Nguyệt hừ lạnh, "Tần Vương phi thì như thế nào, cũng phải
chờ Tần Vương thừa nhận nàng."
"Nghe nói......" Hàn Nhược Tuyết muốn nói lại thôi.
"Nghe nói cái gì?" Mục Lưu Nguyệt nhíu mày, sắc mặt lại khó coi vài
phần, ghét nhất là loại muốn nói lại thôi.
"Nghe nói nàng cứu ca ca ngươi, lần trước đã được truyền khắp phố
lớn ngõ nhỏ, nói gì mà y thuật của nàng rất lợi hại, thâm tàng bất lộ, còn có