Hàn Nhược Tuyết, đáy mắt đêm ngày đen tối, âm tình bất định, sau một lúc
lâu, mới nhàn nhạt nói, "Hàn Vân Tịch làm sao phát hiện ra độc mãn tính?"
"Mục Lưu Nguyệt không nói rõ, ta cũng không hỏi nhiều." Hàn
Nhược Tuyết đáp.
"Thiếu tướng quân vì sao lại túng độc mãn tính đây? Độc mãn tính dù
sao cũng cần thời gian lâu dài để hạ." Lý thị lại hỏi.
Hàn Nhược Tuyết xoay người lại, "Nương, lúc ấy ta cũng nghĩ như
vậy, trong phủ Đại tướng quân chắc chắn là có người muốn hại thiếu tướng
quân, loại sự tình này ta cũng không tiện hỏi."
Lý thị gật gật đầu, chậm rãi uống thêm mấy ngụm trà, thuận miệng lại
hỏi, "Tuyết Nhi, hôm nay để ngươi tặng Mục đại tiểu thư trà xuân, ngươi đã
tặng rồi sao?"
Hàn Nhược Tuyết bây giờ mới nhớ tới chuyện này, cúi đầu, "Ta...... ta
đi vội quá, nên đã quên."
Gánh nặng trong lòng Lý thị bỗng nhiên được giải tỏa, lại hỏi, "Vậy lá
trà không rẻ kia, ngươi để chỗ nào?"
"Liền đặt ở ngay bên cạnh bàn, nếu không, ta hiện tại sai người đi lấy,
trực tiếp đưa đến Đại tướng quân phủ?" Hàn Nhược Tuyết hỏi.
"Không cần." Lý thị lập tức cự tuyệt, "Quên đi, coi như đưa cho người
có duyên vậy."
Hàn Nhược Tuyết hậm hực, cũng không dám nhiều lời sai trái.
"Ta mệt mỏi, muốn ngủ trong chốc lát, ngươi đi xuống đi." Lý thị nhàn
nhạt nói, nói xong lười biếng dựa xuống gối cao.