VẠT NẮNG SAU HÈ - Trang 45

nhớ tới bác...
Hương Điểm nhăn mặt khi nghe An Hóa nói tới chuyện chết một cách bình
thường và thản nhiên.
- Cháu muốn một bụi hoa hồng đặc biệt ngay cửa sổ phòng ngủ của cháu...
- Như vậy mình phải đi chỗ khác... Ở Lowe s không có hoa hồng đẹp...
Uống cạn giọt cà phê cuối cùng Hương Điểm nói nhanh.
- Để cháu đưa ba và bác lên núi. Trên đó có chỗ bán cây cảnh đặc biệt. Họ
bán nhiều thứ hoa lạ lắm...
Nói xong Hương Điểm bỏ vào phòng sửa soạn. Khi trở ra phòng khách
nàng hơi ngạc nhiên không thấy ai. Mở cửa chính nàng thấy ba của mình và
An Hóa đứng nói chuyện ngoài sân. Quần short, áo thun ngắn tay và hở cổ,
mang tennis shoes, nàng tươi mát và rực rỡ như nắng mùa hè. An Hóa nhìn
sững cô cháu gái. Hương Điểm cười chúm chiếm khi bắt gặp cái nhìn
chiêm ngưỡng của ông bác già. Ít nhất An Hóa cũng là đàn ông chưa cằn
cỗi tới độ không biết thưởng thức nét đẹp của nàng. Cái nhìn của An Hóa
cho nàng biết một điều và nàng cảm thấy tâm hồn của mình giống như con
gấu mới vừa thức dậy sau giấc ngủ mùa đông.
- Mình đi chưa anh?
An Hóa lên tiếng hỏi Ánh như muốn không nhìn hoặc không dám nhìn cô
con gái của người bạn già. Ba người lên xe. Dĩ nhiên là Hương Điểm lái xe.
An Hóa ngồi băng trước với nàng. Suốt đoạn đường từ nhà lên tới đỉnh núi
An Hóa nói chuyện rất ít. Mặc dù Hương Điểm gợi chuyện nhưng dường
như anh mãi suy nghĩ điều gì nên chỉ trả lời lấy lệ. Liếc kiến chiếu hậu thấy
ba của mình ngủ gà ngủ gật Hương Điểm quay nhìn An Hóa.
- Bác mạnh hôn bác?
An Hóa cười gật đầu.
- Mạnh. Có chuyện gì vậy?
- Dạ... Thấy bác trầm tư cháu hỏi thăm...
- Bác có điều khó chịu trong lòng...
- Bác khó chịu với cháu hả. Bác nói ra...
Anh Hóa lắc đầu cười gượng.
- Bác khó chịu với chính mình. Cháu không có làm điều gì bác khó chịu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.