VẾT SẸO VÀ CÁI ĐẦU HÓI - Trang 140

Sau khi ở tù ra, cụ mang cả gia đình lên Sơn La theo người em vốn là Vệ
quốc đoàn về đó mở nông trường. Lúc rời quê, vỏn vẹn trong tay cụ chỉ có
chồng sách chữ nho. Trong số sách đó. có mấy cuốn về tử vi về tướng số.
Mặc dầu chính quyền cấm tiệt các thứ "mê tín dị đoan" vớ vẩn này, cụ vẫn
ngày ngày nghiền ngẫm, nghiên cứu và truyền lại cho con. Cụ nói: "Con ạ,
đã là chữ của thánh hiền thì phải trọng. Người ta có hà khắc để diệt chữ của
thánh hiền thì cũng đến lúc người ta hối cải. Con phải học. Đời con chưa
được dùng thì đời cháu đời chắt dùng…". Chẳng cần đợi đến đời cháu đời
chắt, người con trai của cụ tới lúc tóc bạc râu dài đã phải dùng chồng sách
nho ấy để giúp ích cho thiên hạ…
Mặc dầu mùa mưa, đường lên Tây Bắc sụt lở dễ gây nguy hiểm, Lực vẫn
bảo Đấu lái xe lên nông trường. Lấy danh nghĩa một nhà báo, Lực gặp ông
giám đốc và nhờ ông ta hướng dẫn tìm về đội bốn. Ông giám đốc nói:
"Đường vào đó rất lầy lội, ô tô không đi được. Chúng tôi đi cũng đã vất vả
lắm, huống hồ anh là người Hà Nội…". Lực kiên quyết: "Tôi là nhà báo.
Tôi đã vào sinh ra tử với bom đạn ác hệt. Chẳng lẽ trong thời bình, tôi chùn
bước trước khó khăn bùn lầy, đèo cao, rừng rậm, thử hỏi tôi còn xứng đáng
là nhà báo nữa không? Tôi còn xứng đáng là đảng viên Đảng Cộng sản Việt
Nam nữa không?… Chuyện đồn đại hư thực như thế nào, người đảng viên
không có quyền nghe ngóng từ xa, mà phải đến tận nơi để tìm hiểu để
chứng kiến để khám phá. Như thế mới đúng là người đảng viên Đảng Cộng
sản…". Nghe giọng nói đanh thép của Lực, ông giám đốc không dám từ
nan, cử người dẫn Lực lội đường lầy đất đỏ, lội suối trèo đèo, tìm đến tận
nhà thầy tướng nằm quạnh vắng dưới chân núi. Người tới nhờ xem tướng
chờ chực khá đông, nhưng nghe nói có nhà báo từ Hà Nội lặn lội lên giữa
mùa mưa, ông đành cáo lỗi mọi người để tiếp nhà báo trước.
Thầy tướng chừng bảy mươi tuổi, dáng người nho nhã, không đeo kính
dâm, mắt vẫn tinh tường, giọng nói trọ trẹ. Sau khi hỏi những điều cần thiết
như ngày tháng năm sinh, xem tướng mạo…, thầy vừa nhìn chằm chằm lên
mặt Lực vừa mân mê ngón tay trên cuốn vở giấy bản viết chữ nho… im
lặng…
"À quên… ", Lực chợt nhớ… hơi giật mình… rút năm trăm nghìn đồng đặt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.