VÌ NHỮNG ĐOÁ HỒNG - Trang 603

Họ đến sườn núi một giờ sau đó. Mary Rose khăng khăng đòi mang cho
Corrie một giỏ quà khác, và Adam đã cho cô bao gồm một quyển sách được
viết bởi một người nổi tiếng, Mark Twain, với điều kiện là Corrie phải trả lại
cuốn sách khi bà ấy đọc xong. Chỉ khi đó ông mới cho bà ấy mượn một
quyển sách khác trong kho báu của mình để thưởng thức.

Cô dâu của anh đã dành ít hơn một giờ để nói chuyện với bạn mình, và họ
đã tới hang động trước khi trời tối một chút.

Cô mang theo một tấm chăn dày, và họ đã dùng nó như một tấm nệm. Họ
không cần thêm chăn vào đêm đó, vì sức nóng của những thân thể ấp vào
nhau đã sưởi ấm cho nhau.

Đó là đêm lãng mạn nhất mà không ai trong số họ từng trải nghiệm. Nó
cũng rất mang tính giáo dục đối với Mary Rose. Không có bất kỳ sự kềm
chế nào, và bởi vì họ tách biệt khỏi phần còn lại của thế giới, cô cảm thấy tự
do để làm bất cứ điều gì cô muốn. Harrison đã dạy cô làm thế nào để anh hài
lòng, và cô rất háo hức học hỏi. Cô đã ngượng ngùng và bẽn lẽn, nhưng chỉ
vào lúc bắt đầu, và khi cô thấy cách anh phản ứng với những cái chạm của
cô, cô đã trở nên bạo dạn hơn và chắc chắn hơn về bản thân mình.

Khi nắng mai lên, chồng và vợ đã quá kiệt sức để di chuyển. Họ ngủ trong
vòng tay nhau cho đến gần tám giờ, yêu nhau một lần nữa, và miễn cưỡng
trở lại nông trại.

Harrison đi đến Blue Belle để gặp thẩm phán chẳng bao lâu sau đó. Mary
Rose hôn anh tạm biệt và sau đó đi lên phòng cô và ngủ thiếp đi suốt phần
còn lại của buổi sáng.

Cô đi loanh quanh với màn sương hạnh phúc trong phần còn lại của
ngày. Eleanor đã trở lại với việc phàn nàn về mọi thứ nhỏ nhặt, nhưng Mary
Rose đã quá hạnh phúc để thấy phiền bởi người bạn cáu kỉnh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.