VÌ NHỮNG ĐOÁ HỒNG - Trang 617

thiết, và khi cô bắt đầu nói về cha cô và cô sẽ phải đến Anh để gặp ông ra
sao, cô bắt đầu khóc.

Trong lúc Corrie nhẹ nhàng vuốt ve vai cô, Mary Rose đã tâm sự tất cả
những nỗi sợ hãi của cô với người phụ nữ.

"Tôi có cảm thấy tội lỗi vì tôi không cảm thấy gì ngoài lòng thương cảm đối
với người đàn ông không ư? Tôi không muốn đi gặp ông, nhưng tôi biết tôi
phải làm thế, Corrie. Tôi đang rất ích kỷ, nhưng tôi thích cuộc sống của tôi
bây giờ. Tôi ghét thấy nó bị đảo lộn. Hơn nữa, tôi đã có một gia đình rồi.
Tôi không muốn một gia đình mới. Tôi biết thật là sai trái khi cảm thấy theo
cách này, và sâu thẳm bên trong, tôi rất sợ hãi. Sẽ ra sao nếu không ai thích
tôi hết? Sẽ ra sao nếu tôi làm cha tôi thất vọng? Tôi không biết làm thế nào
để trở thành một quý cô người Anh đúng mực. Họ nói rằng tên thực của tôi
là Victoria. Nhưng tôi không phải là Victoria, tôi là Mary Rose. Và làm sao
tôi có thể tiếp tục được với Harrison? Chúng tôi có thể kết hôn với nhau mà
không tin tưởng nhau được không? Ôi, Corrie, tôi ước mình có thể ở lại đây,
tôi không muốn ra đi."

Mary Rose tiếp tục khóc thêm nhiều phút nữa, và rồi với tay lên để lau đi
những giọt nước mắt trên gương mặt của cô.

Corrie nắm tay cô và giữ chặt lấy nó. Sự an ủi mà người phụ nữ trao cho cô
làm cô khóc nhiều hơn. Cô nghĩ về tất cả những nỗi đau khủng khiếp và sự
khổ sở mà Corrie đã phải chịu đựng và những vấn đề của cô mới ngốc
nghếch và tầm thường làm sao để so sánh. Corrie đã chứng kiến chồng và
con trai bà bị giết hại. Và tuy vậy, bà vẫn chịu đựng được.

"Bà đã cho tôi sức mạnh, Corrie," cô thì thầm.

Đó không phải là lời khen ngợi sáo rỗng, bởi vì cô càng suy nghĩ về nỗi đau
của người phụ nữ đáng mến ấy nhiều hơn, cuộc sống của cô càng được dự

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.