xuất sơn, dẫn xà nhập huyệt (nghĩa là lôi con cọp ra khỏi rừng, đưa con rắn
vào hang – ND), đánh một trận mà đã có thể toàn thắng.
Chúa mừng nói: -Khanh bàn việc binh, mầu nhiệm như thần, dù là Tử
Phòng (tức là Trương Lương, danh tướng của nhà Hán, Trung Quốc – ND)
hay Bá Ôn (tức Lưu Cơ, người đã giúp Minh Thái Tổ thống nhất Trung
Quốc – ND) cũng không thể hơn được.
(Nguyễn) Hữu Dật lại xin đặt các hỏa đài làm hiệu ở các cửa biển Quảng
Bình, để tiện việc báo tin biên cương cho chóng và xin dựng kho Trường
Dục để chứa lương thực. Ngoài ra, ông còn xin hạ lệnh cho sĩ tốt các dinh ở
Quảng Bình và Bố Chính, lo chỉnh đốn quân nhu để đợi lúc cần đến thì
xuất ra. Chúa đồng ý tất cả và cử Nguyễn Hữu Tiến làm Tiết chế, Nguyễn
Hữu Dật làm Đốc chiến
Lời bàn
Có những điều, ta tập trung suy nghĩ hết ngày này sang ngày nọ vẫn
chẳng ra, vậy mà bất chợt trong mơ, ta bỗng tìm được lời giải rất sâu sắc.
Kẻ hậu học này cũng từng có, mà không phải một lần đâu, chỉ khác ở chỗ
tự mình thấy mình đang nghĩ và tự mình tìm ra, mừng quá mà tỉnh giấc,
chớ chưa may mắn được thần nhân nào mách bảo hay thân hành đem lời
đáp đến tận nơi cho mình cả. Có lẽ là tại mình không phải Chúa.
Bài thơ có được trong mơ của Chúa. rằng hay thì chẳng phải là hay,
nhưng cái tâm của người làm Chúa thiên hạ kí tải trong những câu có vần
nói trên, quả là đáng kính lắm. Người như vậy, không thể nói là không có
đức được, chẳng thể vì Chúa là người cầm đầu một trong những thế lực nội
chiến mà bỏ qua lời này.
Thuận Nghĩa Hầu không thể gọi tắt là thuận, Chiêu Vũ Hầu cũng không
thể gọi tắt là chiêu, uốn lời văn theo ý riêng của mình như thế là gượng.
Nhưng, thà vì thịnh tình, gượng ép lời văn cho hợp với sự đời trôi chảy, còn
hơn là lấy cái uy của Chúa để bắt ép sự đời, bất chấp gượng gạo, miễn sao
cho hợp với sự trôi chảy của lời văn!