“Không nên nhìn nàng .” Lý Phù Trần nhắc nhở ba người Trần Phương
Hoa , linh hồn hắn mạnh mẽ , có thể cảm ứng rõ ràng được ở trên người U
Nữ Dạ Hoa có dao động vô cùng quỷ dị , dao động này thập phần tà môn ,
nếu nhìn lâu liền sinh ra ảo giác .
Thân ảnh hóa thành sương mù dày đặc dần tiêu tán , lúc xuất hiện lần
nữa , U Nữ Dạ Hoa đã đến gần mọi người , nàng lơ lửng giữa không trung ,
tóc dài đong đưa trong gió vô cùng mê hoặc , mọi người thoáng nghe thấy
tiếng cười khanh khách vang tới bên tai .
“Lăng Hoang , Trầm Phi Hà , chi bằng ba người chúng ta hợp tác , trước
tiên giải quyết hết người Thương Lan Tông , thế nào ?” U Nữ Dạ Hoa đề
nghị .
Trầm Phi Hà nhíu mày một cái , nói : “Ngươi cho rằng ta sẽ tin tưởng
ngươi ?”
Cùng loại người tinh thông ảo thuật hợp tác , không khác gì bảo hổ lột da
, một khi bị bán đứng , muốn xoay chuyển tình thế là điều không thể . Nói
tóm lại , hắn không thể tin tưởng U Nữ Dạ Hoa .
“Coi như các ngươi vận khí tốt , chúng ta đi .” Lăng Hoang cũng không
tin tưởng U Nữ Dạ Hoa , hắn hiện tại bị thương , tâm tình có một tia lỗ
thủng , không thích hợp cùng Dạ Hoa tiếp xúc , nói cách khác , hắn phải
thận trọng suy tính chuyện này . Nói xong , Lăng Hoang cùng Trầm Phi Hà
xoay người rời đi .
U Nữ Dạ Hoa đôi tay vuốt ve , tỏ vẻ bất đắc dĩ nói : “Nếu bọn họ không
muốn chơi đùa , không bằng chúng ta vui đùa một chút đi !”
Tuy chỉ có một người , nhưng có vẻ như nàng mới là người làm chủ tình
thế nơi đây , không hề kiêng kỵ bốn người Lý Phù Trần .