Phương Liệt Hải cho dù có toàn lực ứng phó hay không, trong lòng mọi
người đều đánh giá cao Lý Phù Trần.
Nếu đổi thành người khác, Phương Liệt Hải tùy tiện một kiếm có thể
đánh bại ngay lập tức.
Hai chân đứng vững trên mặt nước, Phương Liệt Hải nhướng mày:
- Thực lực không tệ, dĩ nhiên chặn được một kiếm chứa ba phần lực đạo
của ta.
- Ngươi cũng không tệ.
Lý Phù Trần nói.
- Ha ha!
Phương Liệt Hải cười:
- Ta không biết nói ngươi không biết trời cao đất rộng, hay nói ngươi
không có đầu óc, ngươi có tư cách đánh giá Phương Liệt Hải ta sao?
Lý Phù Trần cười nhạt:
- Tuy rằng ngươi mạnh, nhưng không mạnh tuyệt đối, xem ra ngươi rất
tự tin.
- Phải không?
Phương Liệt Hải nhếch miệng, trong mắt loé lên tia nguy hiểm.
- Phương Liệt Hải, Ngoại Tông này cũng không phải ngươi độc bá,
chuyện hôm nay cứ như vậy đi!
Mắt thấy Lý Phù Trần cùng Phương Liệt Hải sắp động thủ, một thiếu
niên vẻ mặt chính khí đi tới.