Liêu Thiên Quân hả miệng cười gằn, một kiếm lại một kiếm xuất ra,
từng đạo Địa Khuyết kiếm khí vặn vẹo giống như con cá đang bơi lội,
phong toả chu vi mười thước.
Mười thước này, không thể nghi ngờ là tử vong cấm khu.
Bất kể ai có thực lực không bằng hắn đi vào cấm khu này, tất nhiên sẽ bị
vô số kiếm khí cắt thành huyết nhân.
Bộ pháp của Lý Phù Trần cực nhanh, cả người tựa như mất đi sức nặng
vậy, hoá thành một cái bóng quỷ mị, xuyên tới xuyên lui trên Phong Vân
Đài, Địa Khuyết kiếm khí như cá bơi không cách nào tới gần hắn.
Sắc mặt của Liêu Thiên Quân dần dần âm trầm:
- Ngươi chỉ biết trốn sao? Đồ hèn nhát.
Hắn làm sao không nhìn ra, thối pháp của Lý Phù Trần chỉ sợ đạt tới
cảnh giới Đăng Phong Tạo Cực, nếu không, tuyệt đối không có khả năng
thoát khỏi nhiều Địa Khuyết kiếm khí như vậy.
- Trốn, cũng chưa chắc.
Thân hình của Lý Phù Trần lăng không biến chuyển, bàn chân liên tục
đạp ba bước trên đất, giống như một luồng khói xanh, xuyên qua vô số Địa
Khuyết kiếm khí, trong nháy mắt xuất hiện bên trái Liêu Thiên Quân.
Liêu Thiên Quân bị bộ pháp của Lý Phù Trần làm hoa mắt dẫn đến thất
thủ, phản ứng nhất thời chậm đi một tia.
Nhưng ngược lại Liêu Thiên Quân cũng lợi hại, thời khắc mấu chốt, thân
hình xoay tròn như một con quay, thuận thế thi triển ra tuyệt chiêu của Địa
Khuyết Kiếm Pháp, Thiên Tàn Địa Khuyết.
Vù vù vù vù. . .