VÔ GIA ĐÌNH - Trang 365

ông ta, có lẽ tôi đã bị chết đói, chết rét ở lề phố Bảo-Tương. Ông ta có dứt
tôi ra ở trong lòng bà Bảo-Liên để bán tôi cho ông Vỹ-Tiên thực đấy, nhưng
lúc đó ông ta không có cảm tình với một đứa trẻ lớn lên mà ông ta không
nhìn thấy bao giờ, vả lại khi người ta nghèo khó thì người ta hay nghĩ quẩn
và làm những việc không hay. Bây giờ ông ta đang tìm tôi, tôi phải biết ơn
ông ta. Tôi phải quên cái oán thù đã dung dưỡng trong đầu óc tôi từ ngày
ông Vỹ-Tiên kéo cổ tay tôi lôi đi, mới phải. Đối với ông ta, tôi phải tỏ ra tri
ân. Nếu không phải là một bổn phận phải yêu thương ông ta như đối với bà
Bảo-Liên thì cũng là một bổn phận phải tử tế với ông ta mới không trái với
lương tâm.
Không mấy lúc tôi đã tìm đến khách sạn Khang-An, gọi là khách sạn nhưng
chỉ là một lữ điếm tồi tàn. Chủ nhà là một bà cụ già vừa có bệnh run gân
vừa nặng tai.
Khi tôi hỏi, bà ta đưa cái ống nghe lên tai và bảo tôi nói lại. Bà nói nhỏ:
- Tôi hơi nghễnh ngãng.
- Tôi muốn gặp Bảo-Liên, Bảo-Liên ở Văn-Ông. Ông ta trọ ở đây. Phải
không?
Không trả lời, bà ta giơ cả hai tay lên trời một cách bất thần làm cho con
mèo nằm ở đầu gối bà nhẩy bổ nhào xuống đất.
Bà kêu:
- Trời ơi!
Bà hỏi tôi:
- Mày là đứa con phải không?
- Đứa con nào?
- Đứa con người ta tìm.
Nghe câu này, tôi cuống quít. Tôi kêu:
- Ông Bảo-Liên…
- Quá cố. Phải gọi là ông “Bảo-Liên quá cố”.
Tôi đứng không vững phải tỳ lên cây thụ-cầm. Tôi xúc động quá, giọng
nghẹn ngào, cố kêu to lên cho bà ta nghe rõ:
- Ông ta chết thật à?
- Đã tám hôm nay, ở Nhà Thương Thánh Ăng-Toan.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.