Cả ngày la lối om sòm, trêu chó chọc mèo, quảthậtlà khốn nạn.
Ngươinóihắnngốc,hắnlại như ngườiđãthành tinh, người nào trong lòng
nghĩ gìhắncũng biết, còn ninmộtbụng ý đồ xấu. Từnhỏmỗi lần có ai bị
chỉnh đốn cũng đều có phầnhắn, có lúc ngay cả bố mẹhắncũng bịhắntrêu
ghẹo, lúc phản ứng lạithìlại tức giận bắt lấyhắnđánh chomộttrận.
Đánh xong lại tự hào vì đứa con trai nhà mình thông minh,khôngsợ bị
ai lừa gạt.
Lục Văn Tinh trước năm hai mươi mốt tuổi, vẫn ở trong trường đại
học được nộihắndùng tiền đểhắnvào học mà ăn chơi đàn đúm,khôngbiết lo
âu.
Lúchắnhai mốt tuổi, gia đình gặp biến cố lớn, bố mẹhắnđột ngột qua
đười, chuyện làm ăn rung chuyển, Lục lão giamộtcây làm chẳng nên non,
Lục gia bấp bênh.
Lục Văn Tinh về nhà tiếp nhận gia nghiệpđangtrênbờ vực sụp đổ, khổ
cực giao thiệp với những ngườikhôngcùng trang lứa vớihắntrênthương
trường. Dường như là trưởng thành trongmộtđêm, rũ bỏ những ngông
cuồng tuổi trẻ, trở nên thành thục thận trọng.
Vừa mới đầukhôngcó ai để ý đếnhắn, chỉ làmộttên tiểu tử tóc vàng,
trước đây nghenóihắnlà Nhị thế tổ, cònkhôngbằng cháu trai nhà mình, Lục
lão gia cũngđãgià, lúc này cònkhôngcắtmộtvài miếng thịt ở Lục giathìcòn
đợi đến khi nào nữa?
Lúc đó Lục gia gần như bốn phía đều là địch.
Cũng may Lục Văn Tinh làmộtngười tàn nhẫn, đối với người khác tàn
nhẫn, đối với mình càng tàn nhẫn hơn.hắntrưởng thành với tốc độ làm
người khác kinh ngạc, thủ đoạn mạnh mẽ vang dội,khôngkém hơn Lục lão
gia năm đó chút nào.