VÔ TỰ THIÊN THƯ - Trang 2777

Tiểu Khai không dám thở mạnh, vẫn không nhúc nhích ghé vào bên cửa

sổ. Ánh sáng dưới đáy nước u ám, tuy rằng trong cung điện được khảm rất
nhiều dạ minh châu, nhưng tầm mắt vẫn lờ mờ không rõ ràng. Ánh mắt
hoàng y nữ tử lơ đãng lướt qua bên này, không nhìn thấy Tiểu Khai, không
chút để ý quay đầu đi, nhẹ nhàng ngồi xuống giường, phát ra một tiếng than
thở như có như không.

Lúc này nàng không có thi triển mị hoặc chi thuật, cái loại lực lượng

làm người mê loạn cũng không tồn tại, Tiểu Khai nghe thanh âm thở dài
này lại cảm thấy có chút quen thuộc, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, rốt cuộc vẫn
không nhớ ra.

Hoàng y nữ tử đứng lên, hai tay đưa lên hông, cởi cạp váy, xem ra muốn

thay quần áo, thân hình nàng bán chuyển, đối diện với hướng cửa sổ, ánh
mắt đảo qua cửa sổ, nhưng không thấy Tiểu Khai, Tiểu Khai cảm giác có
chút xấu hổ, không nghĩ đến nguyên bản là mình đi rình coi người ta thoát
y, nhưng lúc này mình đang dưới tầm nhìn của đối phương, chỉ cần hơi chút
nhúc nhích sẽ bị phát hiện, chỉ có thể kiên trì, ngay đến ánh mắt cũng không
dám sảo động.

Hai tay hoàng y nữ tử ở bên hông “tất tất tác tác” một trận, tay nhẹ

nhàng thả ra, váy dài từ trên người phiêu nhiên rơi xuống, làn da nàng trắng
nõn như ngọc, dưới ánh sáng mờ mờ của dạ minh châu, Tiểu Khai chỉ cảm
thấy một mảng trắng như tuyết hiện ra trước mắt, nhất thời trong lòng rung
động, bản năng nam nhân nhất thời phát tác, hai con mắt vừa rồi “không
dám” nhắm lại, bây giờ đã trở thành “không muốn” nhắm lại.

Dáng người hoàng y nữ tử hoàn mỹ không chút khuyết điểm, mỗi một

phân một tấc đều tuyệt vời đến nỗi khó hình dung, Tiểu Khai nhìn đến xuất
thần, hận không thể lao ra hôn ngay, trong lòng cũng có chút khẩn trương,
trên mặt nóng lên, hy vọng hoàng y nữ tử nhanh mặc quần áo vào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.