chết, ta…ta…” Nàng vốn định nói vài câu tàn nhẫn, nhưng chợt nhớ tới
Định Thiên Côn của Tiểu Khai là thiên hạ vô địch, muốn giết Tuyết Phong
quả thật là chuyện chỉ cần nhấc tay. Nếu hắn thật sự đi giết Tuyết Phong,
chẳng lẽ chính mình còn phải gả cho đại sắc lang này sao?
Tưởng tượng như vậy, chút điểm cốt khí cũng không còn. Hoàng Bội
ngậm miệng, vụng trộm thụt lui ra sau một bước, bỗng nhiên ý thức được
tình cảnh của mình tương đương nguy hiểm. Xem ra chuyện giết Tuyết
Phong, nhất định phải mau chóng tiến hành, không thể để cho Nghiêm Tiểu
Khai cướp đoạt đi trước.
Tiểu Khai chợt nhớ tới một sự kiện, vội vụng trộm dùng trang thứ tư của
Vô Tự Thiên Thư thăm dò đến tột cùng tiên đế từng phát lời thề gì, vì sao
mình vừa nói muốn giết chết tiên đế giả, lại chọc cho Hoàng Bội mắng to là
mình sắc lang, vừa tra ra, nhất thời bừng tỉnh hiểu ra, nguyên lai lời thề của
tiên đế thật ra tương tự cùng Hoàng Bội, ai giết tiên đế giả, thay nàng báo
thù, nàng liền vô điều kiện đáp ứng bất cứ điều kiện gì của đối phương.
“ Bất luận điều kiện” bốn chữ này, chẳng lẽ không phải là đem bản thân
dâng ra, thậm chí trực tiếp làm đồ chơi cho người sao?
Tiểu Khai tâm tính bình thường, tự nhiên sẽ không có hứng thú với vị
tiên đế thoạt nhìn xinh đẹp nhưng kỳ thật lại tới mấy triệu tuổi lão yêu quái.
Hắn nhìn xem không còn việc gì, nhân tiện nói: “ Bốn vị chân nhân, chúng
ta đi lên thôi!”
Bác Học chân nhân đột nhiên cười thần bí, kéo Tiểu Khai qua một bên
nói: “ Tiểu Khai, ta xem Hoàng Bội cô nương, giống như rất có ý tứ với
ngươi đó.”
Tiểu Khai lắc đầu như cái trống bỏi: “ Thôi đi, nàng hận không thể giết
ta lập tức, làm sao có thể đối ta có ý tứ, chân nhân, đừng ỷ ngươi có trí tuệ
lớn, dù sao cũng là người xuất gia, loại cảm tình, ngươi không biết đâu.”