- Kiểu người muốn xây dựng chứ không muốn phá bỏ mọi thứ. Ông ta là
một trong những người quản lý tiền giỏi nhất đấy, anh Alex ạ. Ông ta
không thèm quan tâm tới những gì người khác làm và chỉ theo đuổi để mua
được những công ty với giá rẻ mạt - một con người giỏi đàm phán, một tay
đầu óc chứng khoán mà ai cũng mơ có được.
- Làm thế nào mà ông ta lại có được khả năng ấy chứ?
- Ông ta biết cách phân tích và đánh giá tình trạng làm ăn của một công ty.
Nghĩa là ông ta biết cách tìm thông tin ngoài những báo cáo hàng quý của
doanh nghiệp. Khi đã nhận thấy một cổ phhiếu mất giá trị có khả năng sẽ
tăng lên thì ông ta lập tức bỏ tiền ra mua và chờ, sau đó bán, rồi lại mua và
chờ, cứ như vậy. Thời gian ông ta căn thật hoàn hảo.
- Liệu ông ta có tìm cách moi tin nội bộ không?
- Ồ, mới buổi sáng mà anh đã nghĩ đến điều xấu rồi.
- Vậy là đúng thế rồi.
- Alex này, trong việc kinh doanh thì không có định nghĩa nào được xem là
chuẩn mực cả.
- Thôi nào, ông Lou.
- Anh có định nghĩa chuẩn mực nào chăng?
- Có - Tôi nói - Sử dụng những dữ liệu mà người bình thường không có
được để đưa ra quyết định có nên bán hay mua.
- Vậy thì nhà đầu tư đãi ngộ một công nhân then chốt của một công ty để
biết được công ty đó làm ra sao thì anh gọi là gì? Một người thực sự dành
thời gian để nghiên cứu những điểm mạnh yếu của công ty thì sao? Anh gọi
đó là tội lỗi hay là sự cặn kẽ?
- Nếu sử dụng tiền để mua chuộc thì tôi xem đó là tội lỗi.
- Gì cơ, chỉ có đãi ngộ ăn uống thôi mà? Có khác gì một phóng viên chiêu
đãi người cung cấp thông tin cho mình đâu? Mà kể cả cảnh sát cũng dùng
tiền hay cà phê để khuyến khích nhân chứng nói ra sự thật đó thôi. Tôi
không thấy có luật nào cấm việc ăn uống, chiêu đãi nhau giữa các doanh
nhân. Về lý thuyết, tất cả mọi người đều có thể làm như thế nếu họ muốn.
Không ai để ý cả đâu, Alex ạ. Đó là vấn đề đáng nói đấy. Ngay cả những
nhà nghiên cứu chuyên nghiệp cũng dùng những biểu đồ, thống kê, con số