Tối hôm qua hắn nghe được hai đứa con trai nói, vốn định lập tức tới
ngay.
“Ngài là Hoàng đại nhân?”
Nguyên lai là ca ca mẫu thân, làm sao không giống. Bất quá huynh đệ
Hoàng gia trái lại cùng phụ thân hắn rất giống.
“Cái gì Hoàng đại nhân, ta là cữu cữu ngươi. Nhiều năm không thấy
ngươi đã lớn như vậy, dáng vẻ của ngươi cùng nương giống nhau như đúc”
Hoàng Duy Kiệt lôi kéo tay Hàn Nguyệt Nguyệt.
“Cữu cữu”
Hàn Nguyệt Nguyệt kêu một tiếng.
“Ai ~ cháu ngoan, nhiều năm qua khổ ngươi”
Năm đó muội muội mất, trong nhà đều đã quá mức thương tâm. Đợi
cho phản ứng kịp, hài tử đã sớm thất tung, phái người tìm hồi lâu đều
không có tin tức, ngay cả đứa con duy nhất của muội muội cũng chiếu cố
không tốt, nhiều năm qua hắn vẫn tự trách.
“Phụ thân, ngươi ngồi xuống trước”
Hoàng Dận nhắc nhở đến, cứ đứng nói như vậy cũng không tiện.
Hoàng Duy Kiệt lôi kéo tay Hàn Nguyệt Nguyệt ngồi vào bên cạnh hắn,
trong mắt mơ hồ một tầng nước mắt.
“Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi. Cùng cữu cữu về nhà, ngoại tổ phụ
và ngoại tổ mẫu của ngươi nhìn thấy ngươi nhất định cao hứng”
Mẫu thân mỗi ngày nhìn bức họa gạt lệ, phụ thân ngoài miệng tuy
không nói, nhưng là tất cả mọi người đều biết hắn cũng cực kỳ thương tâm.